Nhân Vật Phản Diện Rất Có Mị Lực Nhưng Bản Thân Hắn Lại Không Biết

Chương 6: Tình yêu vườn trường (6)

Giáo viên chủ nhiệm họ Trần, có thể nói ông là người duy nhất trong số các thầy cô không sợ Mạc Huyên. Nghe nói hậu trường cũng rất cứng. Là một người nghiêm túc và có trách nhiệm, ông rất ủng hộ Bạch Lâm, có thể xem như là một trong những người bảo vệ cậu ấy.

Bùi Sơ tiến lại gần, từ trong đống bài thi thầy Trần rút ra bài thi của Mạc Huyên, một tờ bài thi trống không, chỉ có một con số 0 đơn độc treo trên đó.

Thầy Trần ngước mắt lên, mỉa mai: "Vẽ đẹp lắm đúng không, tròn tròn đỏ đỏ, tôi đặc biệt dựa theo trứng gà mà vẽ cho cậu đấy."

Bùi Sơ: "..."

Mọi người xung quanh im lặng cười, Bùi Sơ liếc mắt một cái, bọn họ lập tức im bặt.

Thầy Trần lại nhìn hắn một lần nữa, cảnh cáo vài câu, chẳng qua là những lời khuyên về việc học hành nghiêm túc, đừng gây phiền phức cho người khác.

Cuối cùng, thầy chủ nhiệm nhìn Bạch Lâm một cái, nhíu mày nhắc nhở Bùi Sơ: "Ngày thường cậu thích nghịch ngợm thì thôi, nhưng phải có chừng mực, đừng làm ảnh hưởng đến việc học của các bạn khác, cũng đừng có ý đồ trả thù gì đấy."

Thầy Trần đang ám chỉ đến việc Mạc Huyên bị phát hiện là người đồng tính trong trường. Câu chuyện xảy ra khi vừa mới bắt đầu năm học lớp 11, Mạc Huyên có một bạn trai nhỏ hơn hắn một tuổi, hai người lén lút ở trong phòng dụng cụ của sân vận động, không ngờ cửa phòng không khóa kỹ, dẫn đến khi Bạch Lâm đi trả dụng cụ thể thao đã mở cửa vào.

Vậy là toàn bộ bạn học trong sân vận động đã chứng kiến cảnh Mạc Huyên đang đè chặt một thiếu niên trắng trẻo vào góc tường mà hôn. Cảnh tượng ấy đã trở thành một chiến tích huy hoàng trong thời học sinh của Mạc Huyên.

Mặc dù sau đó trường không công khai chuyện này, nhưng trong nội bộ, sự việc đã gây ồn ào rất lớn. Nhân vật còn lại trong câu chuyện đã bị đuổi học, còn Mạc Huyên thì cãi nhau kịch liệt với bố mình, khiến mối quan hệ bố con ngày càng xa cách.

Vì thế, Mạc Huyên đã ghi hận Bạch Lâm, cho rằng cậu chính là kẻ gây ra tất cả rắc rối, và từ đó bắt đầu trả thù cậu.

Khóe mắt Bùi Sơ khẽ giật, trong lòng cảm thấy bất lực với việc luôn phải gánh vác tội lỗi thay cho nguyên chủ, và cả việc bị nhận nhầm là một người đồng tính trong khi hắn là một thẳng nam. Nhưng nói gì thì nói, đã xuyên qua nhiều lần, hắn cũng đã quen và không còn cảm thấy lạ nữa.

Bùi Sơ đáp lại một cách hời hợt, nhận bài thi từ tay thầy Trần rồi quay lại chỗ ngồi.

Bên dưới, Bạch Lâm cúi đầu, ánh mắt lén lút nhìn Mạc Huyên khi hắn đi ngang qua mình.

Mặc dù cậu biết giáo viên chủ nhiệm hẳn đã nhận ra điều gì đó không ổn và muốn giúp đỡ mình, nhưng những trải nghiệm trong quá khứ khiến cậu cảm thấy điều đó có lẽ chẳng có ích gì, thậm chí còn có thể làm mâu thuẫn căng thẳng hơn.

Nhưng cậu đã quen với việc nhẫn nhịn nên chỉ mím môi không nói gì.

Giang Tầm nhận ra sự bất thường của cậu. Dù đầu bút của Giang Tầm vẫn lướt nhanh trên núi bài tập, nhưng miệng lại nhẹ nhàng an ủi: "Không sao đâu, đừng lo."

Câu nói ấy khiến Bạch Lâm khựng lại, nhưng ngay sau đó dòng suy nghĩ của cậu lại bị xao lãng bởi chuyện khác, vì giáo viên chủ nhiệm cầm bài thi của cậu và Giang Tầm, yêu cầu họ lên bảng trình bày cách giải bài của mình.

Tiết học trở thành sân khấu chính của hai học sinh. Trên bảng đen, hàng loạt phương trình hóa học và các bước giải bài được viết lên.

Cùng một bài toán, nhưng hai người lại có một hoặc nhiều cách giải khác nhau, với phong cách hoàn toàn riêng biệt.

Giang Tầm có lối tư duy nhắm thẳng vào trọng tâm, giải bài một cách khéo léo và sáng tạo.

Trong khi đó, Bạch Lâm lại có cái nhìn bao quát, với tư duy logic rõ ràng. So với cách giải quyết vấn đề nhanh gọn của Giang Tầm, Bạch Lâm biết cách điều chỉnh để đồng hành với các bạn học khác, giúp họ dễ dàng hiểu bài hơn.

Một người lạnh lùng, kiêu ngạo; một người tuy rụt rè nhưng lại bình tĩnh. Hai người bổ sung cho nhau, cùng đứng trên bục giảng như thể tự thân mang ánh sáng.

Giáo viên phía dưới hài lòng gật đầu, còn các bạn trong lớp dường như đã quên đi chút khó chịu xảy ra vào buổi chiều, tập trung lắng nghe Bạch Lâm giảng bài.

Chỉ có Bùi Sơ chán chường ngồi ở bàn cuối, tay chống cằm, liên tục ngáp dài.

Giáo viên chủ nhiệm nhìn thấy cảnh đó thì bực tức, cầm quyển sách cuộn lại, bước tới gõ nhẹ lên đầu Bùi Sơ, hắn chẳng buồn né tránh.

Giáo viên chủ nhiệm trách mắng: “Cậu còn dám mất tập trung! Nhìn xem người ta làm bài thế nào, rồi nhìn lại tờ giấy trắng của cậu. Có thể suy nghĩ lại rồi kiểm điểm bản thân và chăm chú nghe giảng được không?”

Ông bắt Bùi Sơ nhìn về phía bục giảng. Bùi Sơ nhìn qua, Bạch Lâm đối diện với ánh mắt của hắn vô thức né tránh.

Giang Tầm nhíu mày, cơ thể khẽ dịch một chút như thể che chắn cho Bạch Lâm, chặn ánh nhìn của Bùi Sơ. Hắn ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng đối diện thẳng với Bùi Sơ đầy hờ hững.

Ồ, cái động tác bảo vệ này cũng khá đấy.

Bùi Sơ chậm rãi nhếch lên một nụ cười, trong mắt Giang Tầm, đó hoàn toàn là một sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Tuy nhiên, thực tế Bùi Sơ chỉ đơn giản liếc qua bài hóa học trên bảng. Như một sinh viên đại học xem bài toán tiểu học, hắn ngay lập tức nghĩ ra đáp án.

Đã đi qua nhiều thế giới như vậy, những kỹ năng cần học hay không cần học, Bùi Sơ đều đã thành thạo không ít. Chỉ một bài kiểm tra hóa học tất nhiên không làm khó được hắn, nhưng hắn thật sự chẳng có hứng thú gì với nó.

Hắn đè tay lên tờ giấy trắng trước mặt, cụp mắt xuống không muốn tạo thêm áp lực cho cặp đôi nhỏ trên bục giảng, nhưng vẫn thẫn thờ, lơ đãng chìm trong suy nghĩ.

Bên tai vang lên tiếng hừ giận dữ của giáo viên chủ nhiệm, có lẽ ông cảm thấy học sinh này thật sự không thể dạy dỗ nổi, đành nhíu mày bực bội rời đi.

Thế là Bùi Sơ buông lỏng cánh tay, tiếp tục chìm vào giấc ngủ ngon lành của mình.