Bé Cừu Non Dẫn Đường Sợ Xã Hội Bị Các Lão Đại Điên Cuồng Theo Đuổi

Chương 7

Bỗng nhiên cô nhanh chóng cúi đầu, Lý Cảnh Vực bên cạnh đang dùng sắc mặt âm trầm, ánh mắt sâu thẳm như đáy vực, không nói một lời nào mà phát ra khí thế áp bức mạnh mẽ.

Vụ Miên cũng theo bản năng cúi đầu như người đàn ông trung niên kia.

“Chuyện gì thế này?” Giọng nói lạnh lùng của Lý Cảnh Vực vang lên.

“Thưa ngài Chấp Hành Quan, đó… đó là thành quả nghiên cứu mới của tiến sĩ. Nhưng không ngờ lại xảy ra sự cố.”

Người đàn ông trung niên hiển nhiên rất sợ Lý Cảnh Vực ở trước mặt, trong giọng nói hơi run rẩy.

Vụ Miên vốn đã có hơi sợ người đàn ông đang đứng bên cạnh, bầu không khí căng thẳng hiện giờ càng khiến khí chất nghiêm nghị của anh tăng thêm, nó càng khiến cô cảm thấy đáng sợ hơn.

Vụ Miên nuối nước bọt vài lần, Trầm Chấp đứng bên cạnh nhìn cô, khẽ lắc đầu với vẻ bất lực, vỗ vai cô như muốn an ủi.

Nhưng dù vậy, lòng Vụ Miên vẫn thấp thỏm không yên.

Vị Chấp Hành Quan đến đón cô hình như rất đáng sợ...

Người đàn ông trước mặt lắp bắp kể lại toàn bộ sự việc.

Nếu không được an ủi tinh thần, các Sentinels sẽ xảy ra bạo loạn, cuối cùng hoàn toàn bị đồng hóa thành trạng thái thực thể tinh thần.

Sau khi hòa nhập với thực thể tinh thần, nó sẽ trở thành một thực thể vật lý khó thuần hóa và càng thêm hung hãn.

Con hồ ly trước mặt chính là một Sentinel đã bị đưa vào viện nghiên cứu cách đây vài năm, hoàn toàn đã biến thành thực thể tinh thần.

Qua nhiều năm cải tạo bắt buộc, nó đã che giấu rất tốt, từ trạng thái thú hoang trở thành một thực thể có ý thức, thậm chí có thể nói chuyện, thành công đánh lừa nhiều người giám sát.

Đây là một trong những thực thể tinh thần có khả năng phục hồi cao nhất trong tay tiến sĩ.

Nhưng đúng là loài hồ ly luôn xảo quyệt nhất.

Khi được thả ra, tiến sĩ vẫn hài lòng nhìn con hồ ly hiền lành.

Nhưng không ngờ, sau đó lại xảy ra một cảnh tượng không thể cứu vãn.

“Tiến sĩ nói rằng thực thể tinh thần đã cải tạo tuyệt đối sẽ không cắn người.”

Người đàn ông nói đến đây, vẻ mặt vẫn có chút vui mừng.

Trầm Chấp im lặng một lúc, nhìn con hồ ly dưới đất, hỏi: “Sau đó thì sao?”

Người đàn ông ngập ngừng một chút, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Sau đó, con hồ ly cắn ông ấy.”

“Ha ha ha ha ha.”

Trầm Chấp không nhịn được mà bật cười, khiến người đàn ông trước mặt không dám ngẩng đầu.

Lúc này, con cáo trên mặt đất cũng xen vào một câu:

“Không ai có thể định nghĩa được tôi!”