Xuyên Nhanh: Hì Hục Đào Góc Tường

Quyển 1 - Chương 7: Em gái liễu yếu đào tơ đào góc tường trong trò chơi sinh tồn

Cố Tín Nhiên mừng thầm, cô không ghét bỏ mình, thế này thì tốt rồi, gã vẫn có thể cố gắng bù đắp.

Cố Tín Nhiên cởϊ áσ khoác, nhẹ nhàng choàng lên người thiếu nữ rồi bế cô đến tảng đá lớn bên cạnh ngồi nghỉ. Sau đó, gã lấy trái cây dại trong túi ra, rửa sạch đặt vào tay cô.

Tiếp theo, gã giúp cô giặt sạch quần áo, phơi lên cành cây bên cạnh. Xong việc, gã mới trở lại bên cạnh thiếu nữ, nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn đang gặm trái cây của đối phương, gã chỉ cảm thấy trong lòng dâng trào một niềm vui thầm kín, không thể kìm được.

Trước đây chưa từng chú ý nên không phát hiện, Tiêu Nhuyễn Nhuyễn lại đáng yêu đến thế, nhất cử nhất động đều khiến trái tim của gã nảy mầm xuân.

Thấy thiếu nữ ăn hết trái cây, Cố Tín Nhiên tìm cách bắt chuyện.

“Anh… Nhuyễn Nhuyễn, anh xin lỗi, anh thật sự không cố ý, anh không có chối bỏ trách nhiệm đâu, em yên tâm, anh sẽ chịu trách nhiệm với em.”

Tiêu Nhuyễn Nhuyễn không tỏ thái độ, cũng không nói gì, chỉ ngáp một cái, dường như đang rất mệt mỏi. Sau đó, cô nằm xuống, gối đầu lên đùi Cố Tín Nhiên, bình thản nhắm mắt.

Cố Tín Nhiên thấy lòng mình trở nên mềm nhũn, cảm giác được em gái nhỏ ỷ lại đúng là rất thỏa mãn. Nhưng trong lòng gã cũng biết rõ, nếu không vì sự cố vừa rồi, có lẽ đời này Nhuyễn Nhuyễn và gã sẽ chẳng dính líu gì đến nhau. Gã đắp áo khoác lên người cô, chờ cô ngủ say rồi mới nhẹ nhàng lấy chân ra, đi ra ngoài tìm thức ăn.

Gã phải bảo vệ Nhuyễn Nhuyễn kỹ càng, bây giờ Nhuyễn Nhuyễn hoàn toàn chẳng có tình cảm gì với gã, chỉ đơn thuần là cần gã mà thôi, nhìn dáng vẻ yếu ớt của cô là biết mấy ngày qua cô không có gì ăn, hơn nữa gã còn… Thôi, không được nghĩ nữa.

Tiêu Nhuyễn Nhuyễn ngủ thϊếp đi tới tận tối, rồi bị một mùi thơm đánh thức. Cô mơ mơ màng màng mở mắt, phát hiện mình đang gối đầu lên một chiếc lá chuối được gấp thành gối, trên người còn có áo khoác của Cố Tín Nhiên.

Hành động cũng ga lăng phết, tạm đạt tiêu chuẩn. Cố Tín Nhiên vừa nướng cá vừa để ý động tĩnh bên chỗ Tiêu Nhuyễn Nhuyễn, thấy cô đã tỉnh, gã để tạm cá nướng trên giá gỗ, đi tới chỗ tảng đá lớn, nhìn Tiêu Nhuyễn Nhuyễn mới vừa tỉnh ngủ, còn đang mơ mơ màng màng, gã không khỏi mềm lòng bối rối.

Lúc Tiêu Nhuyễn Nhuyễn bị ôm đến gần đống lửa, cô mới tỉnh táo trở lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào con cá nướng, Cố Tín Nhiên thấy ánh mắt thèm khát của cô, chỉ thấy đau lòng áy náy vì đã không chăm sóc cô kỹ càng, gã nhanh chóng lóc sạch xương cá, đặt thịt cá lên lá chuối, đưa cho Tiêu Nhuyễn Nhuyễn.