Trì Diệu: “Cậu nói ‘cũng may’, ý là gì?”
Thời Tinh: “Các sợi tinh thần ở trung tâm biển tinh thần là mạnh mẽ nhất nhưng cũng khó phục hồi nhất. May mắn thay, vết thương cách xa vùng lõi một chút. Chỉ cần đảm bảo bác sĩ đến trước khi khu vực lõi bị tổn hại hoàn toàn, các sợi tinh thần trung tâm có thể được giữ lại, và biển tinh thần của nh ta sẽ tự phục hồi sau khi được điều trị.”
Nếu toàn bộ các sợi tinh thần trong khu vực lõi đều hoại tử, thì ngay cả bác sĩ cấp S cũng không thể cứu vãn. Sau điều trị, viên sĩ quan này chắc chắn sẽ đối mặt với tình trạng tinh thần lực bị hạ cấp – điều khó chấp nhận đối với những thiên tài như họ.
Người đàn ông nghe xong cũng không tỏ vẻ vui mừng. Hàng mi dài tạo nên một bóng mờ nhẹ trên gò má, hắn bình tĩnh nói: “Dù vậy, trước hết phải đảm bảo anh ta sống sót đến khi bác sĩ tới.”
Đúng vậy, nếu tinh thần lực bạo động, thì mọi khả năng tự phục hồi cũng không còn ý nghĩa.
Trì Diệu quay người rời khỏi phòng cách ly, Thời Tinh cũng được đẩy ra theo sau.
Người quản viên theo lệnh một sĩ quan nào đó, trình chiếu toàn bộ hồ sơ của Thời Tinh tại Tổ Cây dưới dạng lập thể.
Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, Trì Diệu gọi: “Thời Tinh?”
Thời Tinh đáp: “Là em, điện hạ.”
“Nếu giao Phí Thượng tướng cho cậu, cậu có bao nhiêu phần trăm chắc chắn?”
Người quản viên kinh ngạc khi nhận ra điều gì đó, nhưng dưới sự trị vì lâu dài và quyền uy nghiêm khắc của bệ hạ, ông không dám can thiệp vào bất cứ quyết định nào. Lo lắng, mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán ông.
Thời Tinh: “Nếu chỉ cần duy trì đến sáng, thì em chắc khoảng bảy đến tám phần. Nhưng sau sáng mai, giới hạn thế nào thì em không dám đảm bảo.”
Trì Diệu quay sang nhìn bác sĩ Vương: “Ông thì sao?”
Bác sĩ Vương chưa kịp mở miệng, Trì Diệu đã lạnh lùng nói: “Đừng dùng mấy lời biện minh bảo thủ của bác sĩ để lừa gạt tôi.”
Bác sĩ Vương toát mồ hôi: “Thưa điện hạ, tôi… tôi không có bao nhiêu chắc chắn. Ngài cũng biết, thiết bị không thể cảm nhận biển tinh thần chính xác như người Lam Tinh.”
“Vậy tức là, bác sĩ chuyên trị liệu tinh thần hỗn loạn hàng đầu tại Tổ Cây còn không bằng một người Lam Tinh vừa bước vào giai đoạn trưởng thành.”
Lời nói không mang cảm xúc, nhưng chính sự vô cảm đó lại khiến bác sĩ Vương đỏ bừng mặt.
Người quản viên cố gắng cứu vãn: “Điện hạ, Thời Tinh là người Lam Tinh xuất sắc nhất trong cùng thế hệ.”
“Thấy rồi.”
Không phải châm chọc, nhưng còn hơn cả châm chọc.
Người quản viên nghẹn lời, Thời Tinh chủ động nói: “Điện hạ, ngài hãy quyết định đi.”
Nhận ra Thời Tinh đang cố giúp giải vây, ánh mắt lạnh lùng mang chút giận dữ của Trì Diệu quét qua cậu. Thời Tinh bị nhìn đến mức tim đập loạn, nhưng vẫn cố nở nụ cười đáp lại.
Kìm nén cảm xúc, Trì Diệu quyết định: “Cậu làm đi.”
Ánh mắt không rời khỏi Thời Tinh, Trì Diệu hứa: “Nếu sau này Phí Sở có thể tự phục hồi, tôi sẽ đáp ứng cho cậu một nguyện vọng.”
“Điện hạ.”
“Điện hạ!”
Mặc cho những tiếng thốt lên ngạc nhiên vang lên không ngừng, Trì Diệu vẫn không lay động, trong mắt hắn chỉ có Thời Tinh.
Thời Tinh bỗng nghịch ngợm: “Nguyện vọng gì cũng được sao?”
“Trong khả năng của tôi.”
Cảm nhận sự chân thành của đối phương, Thời Tinh nghiêm túc nói: “Em sẽ cố gắng hết sức.”
Tổ Cây đóng cửa, ngay cả khu vực sinh sống của người Lam Tinh cũng đã tắt đèn dần dần, không có dấu hiệu mở cửa trở lại.
Nghe nói trước buổi yến tiệc, nhiều nhân vật lớn của đế quốc tham gia chương trình ghép đôi thường sẽ đến thăm Tổ Cây. Vu Mãn trong lòng chợt suy nghĩ, liệu có phải hôm nay là một dịp như vậy?
Nghe thấy tiếng động ngoài hành lang, Vu Mãn nhìn qua khe cửa và thấy ai đó dẫn Thời Nhiễm đi.
Có người muốn gặp Thời Nhiễm? Hay là quản viên muốn tiến cử vài người có năng lực mạnh, và đã chọn Thời Nhiễm?