Đại Lão Kiều Kiều Lại OOC

Chương 14: Quả nhiên huyết thống có thể vượt qua tất cả

“Bố!” Trì Yên thấy Trì Minh Vỹ chọn tin tưởng Trì Kiều, đôi mắt cô ta lập tức đỏ hoe.

Cô ta không ngờ rằng bản thân đã hy sinh vì gia đình này nhiều như vậy, vậy mà Trì Kiều mới trở về được một ngày, trái tim của Trì Minh Vỹ đã hoàn toàn nghiêng về phía Trì Kiều!

Thật sự là quá bất công!

Tại sao lại phải đối xử với cô ta như vậy?

Rốt cuộc cô ta thua kém gì con nhà quê từ trên núi xuống?

Thực ra, chính vì Trì Minh Vỹ thấy Trì Yên mạnh mẽ, còn Kiều Kiều yếu đuối, đáng thương, cần được ông bảo vệ, nên ông càng thiên vị Trì Kiều hơn.

“Yên Yên, con lớn hơn Kiều Kiều, nên con nên nhường nhịn em gái một chút. Bố biết con có hiểu lầm với Kiều Kiều, không sao đâu, thời gian sống chung lâu dài, con sẽ phát hiện ra Kiều Kiều là một cô em gái tốt.” Trì Minh Vỹ nói bằng giọng điệu ôn hòa: “Bố hy vọng con có thể làm gương tốt, xây dựng mối quan hệ tốt với em gái và em trai. Con sẽ không làm bố thất vọng, đúng không?”

Trì Yên tức đến nghẹn ngực, sắc mặt tái nhợt, suýt nữa ngất đi.

Cô ta sống đến từng này tuổi, chưa từng thấy uất ức như bây giờ!

Sao có thể để mọi chuyện như vậy mà cho qua được?

Khi Trì Yên đang định mở miệng biện hộ, thì Chu Lị Mẫn đột nhiên đưa tay ra nắm lấy tay cô ta mỉm cười nói: “Yên Yên, nếu đã là hiểu lầm thì coi như xong đi. Bố con nói rất đúng, Kiều Kiều là em gái, sau này con nên nhường nhịn em nhiều hơn, được không?”

Trì Yên quay đầu nhìn Chu Lị Mẫn, thấy bà ta đang nhìn mình bằng ánh mắt đầy cảnh cáo, đành phải nhẫn nhịn cơn uất ức và tức giận, nặng nề gật đầu.

Cô ta không dám nhìn sắc mặt Trì Kiều, vì sợ mình không kiềm chế được mà nhào tới cào nát mặt cô.

Trì Kiều thấy Trì Yên mang vẻ mặt như thể vừa nuốt phải con ruồi, quay mặt sang chỗ khác khóe môi khẽ cong lên đầy mỉa mai.

“Chồng à, anh và Kiều Kiều đi chung một xe nhé. Em sẽ lái xe chở Yên Yên với Tiểu Trạch đi phía sau.” Chu Lị Mẫn khéo léo chuyển chủ đề.

Trì Minh Vỹ nghĩ một chút, thấy đi một xe đông người thật sự hơi chật, hơn nữa ông cũng có vài chuyện riêng muốn nói với Kiều Kiều nên liền đồng ý.

Sau khi Trì Minh Vỹ đưa Trì Kiều ra khỏi nhà, Trì Yên lập tức nói với Chu Lị Mẫn: “Mẹ, mẹ đừng nói mẹ cũng tin con tiện nhân đó nha! Chính cô ta làm con bị thương đó! Con thề là con không nói dối!”

Chu Lị Mẫn nhìn Trì Yên đầy đau lòng, vỗ tay cô ta: “Con gái ngoan, mẹ đương nhiên tin con rồi. Nhưng mà bây giờ bố con lại tin con tiện nhân kia, chúng ta thật sự không cần vì nó mà khiến bố con mất vui. Con hiểu không? Mọi chuyện mới chỉ bắt đầu thôi.”

Hai mẹ con mở miệng ra là “con tiện nhân”, chẳng còn chút vẻ tao nhã thường ngày.

Khi Trì Minh Vỹ không có ở nhà, Chu Lị Mẫn và Trì Yên chẳng buồn giả vờ nữa mà bộc lộ bản chất thật.

“Nhưng mà con nuốt không trôi cơn giận này! Mẹ, không thể để con tiện nhân đó ngồi trên đầu chúng ta mà tác oai tác quái được!” Trì Yên nghiến răng nói.

Năm nay cô ta mới hơn hai mươi, đang tuổi trẻ trung sôi nổi bốc đồng và bướng bỉnh.

Chưa bao giờ phải chịu uất ức thế này, bắt cô ta nuốt trôi cơn giận này, cô ta thật sự không làm nổi!

Điều khiến cô ta tức giận hơn cả là thái độ của Trì Minh Vỹ.

Dù sao cũng không phải bố ruột, quả nhiên huyết thống có thể vượt qua tất cả!

“Bà nội con lúc nào cũng thương con, tối nay gặp con hãy tặng cho bà bộ trang sức phỉ thúy màu xanh lục mà con từng được tặng đi.” Chu Lị Mẫn mỉm cười, ánh mắt lóe lên tia tính toán.

Được Chu Lị Mẫn nhắc nhở, Trì Yên lập tức hiểu ra, từ từ gật đầu.

Dù phải tặng bộ trang sức đó cho bà già kia khiến cô ta có chút tiếc nuối… Nhưng để khiến Trì Kiều sống không yên, cô ta chấp nhận hy sinh!