Đồng Tiếu ngồi ở ghế phụ, miệng liến thoắng không ngừng.
"Em chưa từng nói chuyện với chị ấy, không ngờ chị ấy lại giúp em."
"Nhìn thì có vẻ tính cách chị ấy cũng không tệ lắm."
Lạc Phồn Tinh im lặng lắng nghe, hình ảnh cô gái mặc đồng phục trắng trong đầu dần dần bị thay thế bởi một bóng hình trưởng thành khác.
Họ trông rất khác nhau.
Một người thì ngây thơ thuần khiết, một người thì quyến rũ mê người.
Nhưng họ đều là Hứa Nhất Nặc.
Sở dĩ ánh trăng sáng có thể trở thành ánh trăng sáng, là bởi vì nó mãi mãi là sự tồn tại đẹp đẽ nhất.
Lạc Phồn Tinh theo bản năng phản bác.
"Tính cách cô ấy rất tốt."
Đồng Tiếu nhận ra, Lạc Phồn Tinh đang bảo vệ Trì Cẩm.
Xem ra, họ thực sự là bạn tốt của nhau.
"Cô Lạc, hai người quen nhau thế nào ạ?"
Xe đi qua ngã tư, tốc độ chậm dần.
Nhớ lại lần đầu quen biết Hứa Nhất Nặc, giọng nói của Lạc Phồn Tinh cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều.
"Chúng tôi là bạn học cấp ba."
Hai người trò chuyện linh tinh.
Mười phút sau, xe dừng trước cửa một hộp đêm trong thành phố.
Đồng Tiếu cũng muốn vào, nhưng bị Lạc Phồn Tinh ngăn lại.
"Vào trong xe đợi tôi."
Giọng điệu uy nghiêm, không cho phép từ chối.
Đồng Tiếu trước nay sợ giáo viên, sao dám trái lời, chỉ đành nhìn đối phương rời đi.
Rất nhanh, Lạc Phồn Tinh một mình đi ra.
Hiển nhiên, Trì Cẩm không có ở đây.
Đồng Tiếu lại đọc một loạt địa chỉ.
Hai tiếng tiếp theo, hai người chạy đến bốn hộp đêm.
Vẫn không thấy Trì Cẩm.
Lạc Phồn Tinh nhìn đồng hồ, đã sắp mười giờ.
Cô định đưa Đồng Tiếu về nhà trước, rồi tự mình đi tìm người tiếp.
"Cô Lạc, đi thêm một đoạn nữa là có một hộp đêm, nhưng hộp đêm đó làm ăn không tốt lắm, nghe nói sắp đóng cửa rồi, cô có muốn qua đó xem thử không?"
Đồng Tiếu chỉ con đường nhỏ phía trước.
Trông có vẻ rất gần.
Lạc Phồn Tinh không quay đầu xe, cuối cùng vẫn lái qua đó.
"Đợi tôi ra, tôi sẽ đưa em về."
Khác với những gì Đồng Tiếu nói, hộp đêm này làm ăn không tệ lắm.
Lạc Phồn Tinh đẩy cửa bước vào, trong đại sảnh tiếng nhạc đinh tai nhức óc, khắp nơi tràn ngập mùi cồn.
Cô cau mày, ánh mắt tìm kiếm trong đám nam nữ ăn mặc hở hang.
So với mấy hộp đêm trước, phong cách của hộp đêm này rõ ràng táo bạo, phóng khoáng hơn nhiều.
May mà Hứa Nhất Nặc không có ở đây.
Lạc Phồn Tinh vừa thở phào nhẹ nhõm, liền nhìn thấy một bóng hình quen thuộc từ trong góc đi ra.
Ánh đèn vàng nhạt hắt lên mặt người phụ nữ, cô nhìn rõ ràng, đúng là người cô muốn tìm tối nay.
Hứa Nhất Nặc mặc một chiếc váy hai dây lụa mỏng màu đen, váy rất ngắn, đuôi váy còn không che hết đùi.
Dáng người uyển chuyển đong đưa, cô ấy bưng ly rượu rỗng đi xuyên qua đám đông.
Tứ chi cô thon dài, làn da trắng nõn, mái tóc dài được búi lên bằng trâm gỗ, lúc đi lại, những sợi tóc lòa xòa bên má khẽ đung đưa, giống như người cá nô đùa dưới nước, vô cùng cuốn hút.
Đây thực sự là Hứa Nhất Nặc sao?
Lạc Phồn Tinh nhìn đến đỏ mặt, căn bản không dám tiến lên.
Hứa Nhất Nặc đi đến quầy bar ngồi xuống, chưa đầy ba phút, đã có không ít người vây quanh.
Cô rất giỏi xử lý những lời tán tỉnh, chỉ vài ba câu, đã khiến những người đàn ông này tự động rời đi.
Nhưng một đám người đi rồi, lại có một đám người khác tới.
Một người đàn ông mặc vest tiến lại gần, gọi một ly rượu mạnh, trực tiếp đặt trước mặt cô.