Lúc này nghe Lạc Phồn Tinh nói mình là giáo viên tiếng Anh, cô bé không dám nói gì nữa.
Không xa, đèn xe buýt sáng lên, một phút sau, Đồng Khiêu lên xe.
Mãi đến lúc này, cô bé mới nhớ ra mình còn một câu hỏi chưa hỏi.
Lạc Phồn Tinh đứng dưới bảng hiệu trạm xe, thấy một cái đầu nhỏ nhiều màu sắc thò ra từ cửa sổ xe buýt...
"Chị, chị dạy ở trường trung học nào ạ?"
Trung học?
Lạc Phồn Tinh vô thức cong môi nở nụ cười, còn chưa kịp trả lời, xe buýt đã chạy đi mất.
Cô đúng là giáo viên tiếng Anh.
Chỉ là, không dạy học sinh cấp ba, mà là sinh viên đại học.
***
Nửa tháng trôi qua trong chớp mắt.
Hai tuần này Đồng Khiêu rất giữ lời hứa, đúng sáu giờ chiều Chủ nhật hàng tuần đều chuyển một trăm tệ vào tài khoản của Lạc Phồn Tinh.
Nhưng đến tuần thứ ba, mãi đến chín giờ tối Chủ nhật, Lạc Phồn Tinh vẫn chưa nhận được tiền.
Tám trăm mới trả được hai trăm, chẳng lẽ lại định quỵt số còn lại?
Lạc Phồn Tinh không muốn suy đoán một cô gái mười sáu tuổi như vậy, nhưng lần đầu gặp mặt Đồng Khiêu đúng là nói dối không chớp mắt.
Cô đang định gọi điện hỏi xem sao, thì điện thoại của đối phương đã gọi đến trước.
"Đồng Khiêu?"
Ngoài dự đoán, người nói chuyện ở đầu dây bên kia không phải là Đồng Tiếu.
"Cô Lạc, học sinh của cô bị chuốc say ở ZeroClub, vì sự an toàn của cô bé, xin cô hãy mau chóng đến đưa cô bé đi."
Giọng người phụ nữ bình thản, không chút gợn sóng, càng thêm lạnh lẽo đạm mạc giữa âm thanh ồn ào của tiếng nhạc.
Rất quen thuộc, giống như đã từng nghe thấy ở đâu đó rất lâu về trước.
Tim Lạc Phồn Tinh khựng lại, thậm chí còn quên cả trả lời.
"Cô Lạc? Cô có nghe thấy không?"
Lạc Phồn Tinh hoàn hồn, càng cảm thấy giọng nói này quen tai.
Không có thời gian nghĩ nhiều, cô lập tức trả lời chắc chắn.
"Xin lỗi, hãy giúp tôi trông chừng con bé, tôi sẽ đến ngay."
***
Đang trong kỳ nghỉ hè, chín giờ tối, phòng khách nhà họ Lạc vẫn ồn ào.
Lạc Bạch Nguyệt, Ninh Bảo Bảo và Lạc Bối Bối, ba cô bé chen chúc trên ghế sofa, vừa ăn đồ ăn vặt, vừa xem phim thần tượng.
Lạc Phồn Tinh từ tầng hai đi xuống, liếc mắt liền nhìn thấy em gái đang cười vui vẻ nhất.
Kỳ nghỉ hè sắp trôi qua một nửa, không nói đến Ninh Bảo Bảo, một học sinh giỏi, ngay cả Lạc Bối Bối còn đang học tiểu học cũng đã làm xong bài tập hè, chỉ có Lạc Bạch Nguyệt, đến vở bài tập còn chưa động đến.