Lộ Vân Thư gọi nhiều rồi, cô liền quen.
Lộ Vân Thư gọi dễ nghe, cô đương nhiên cũng dung túng.
Ai mà không thích cô em gái xinh đẹp giọng nói dễ nghe gọi tên mình chứ? Cô cũng rơi vào khuôn sáo, cô cũng không ngoại lệ.
Lộ Vân Thư bây giờ lại gọi tên cô, bầu không khí nhất thời trở nên rất kỳ lạ, kỳ lạ đến mức cô không nhịn được mở miệng nói một câu: "Bây giờ em không gọi chị là chị nữa rồi."
Lộ Vân Thư nhìn về phía cô.
Cận Hàm Sương làm ra vẻ rất phiền não: "Giống như một đứa trẻ đến tuổi dậy thì, phải làm sao đây?"
Lộ Vân Thư cúi mắt khẽ cười, sau đó đặt tách trà hoa trong tay xuống.
Cô hơi nghiêng người dựa vào bàn, học theo dáng vẻ của Cận Hàm Sương giơ một tay lên chống má, lại học theo ngữ điệu của Cận Hàm Sương: "Phải làm sao đây?"
"Có giận em không?"
"Hàm Sương, chị."
Phải làm sao đây?
Có giận em không?
Hàm Sương, chị.
Chỉ ba câu ngắn ngủi, thu hút chặt chẽ ánh mắt của Cận Hàm Sương.
Dáng vẻ của Lộ Vân Thư trước mặt cô rõ ràng như vậy.
Cô học theo cô ấy, chống cằm, ánh mắt sáng ngời tràn ngập ý cười, ánh đèn dịu dàng rơi trên người cô, tất cả đều thật... mập mờ.
Mập mờ như đang tán tỉnh.
Sự mập mờ khó hiểu, bầu không khí không nên có.
Cận Hàm Sương là người đầu tiên dời ánh mắt đi.
Cô cúi đầu khẽ cười một tiếng, tự thấy bất lực lại buồn cười.
Nếu đổi lại là một người khác, cô sẽ không tỏ ra yếu thế, cũng sẽ không để bầu không khí tuyệt vời này trôi qua nhẹ nhàng, có lẽ còn phát triển thêm chút gì đó, phát triển một số chuyện nên phát triển.
Nếu đổi lại là một người khác, nếu không phải là Lộ Vân Thư.
"Đừng như vậy.” cô nói: “Không thể nói chuyện với chị như thế."
Lộ Vân Thư là người đứng đắn, chắc chắn không nghĩ đến chuyện mập mờ hay tán tỉnh.
Hơn nữa Lộ Vân Thư còn có người mình thích, ngược lại khiến người làm chị như cô có tư tưởng không trong sáng.
Hơi tệ.
Ánh mắt của Lộ Vân Thư lại khóa chặt lấy cô, như muốn nhìn thấu tất cả của cô: "Như thế nào?"
Cận Hàm Sương nhìn dáng vẻ chân thành ham học hỏi của cô, không nhịn được cười: "Trước đây chị không biết em giỏi làm nũng, dỗ ngọt như vậy đấy."
Lộ Vân Thư: "Em biết làm nũng, dỗ ngọt sao?"
Cận Hàm Sương hỏi ngược lại: "Không phải sao? Vậy vừa rồi là gì?"
Trong mắt Lộ Vân Thư hiện lên một tia mờ mịt, biểu cảm nghiêm túc không tưởng.
Cận Hàm Sương vừa nhìn thấy biểu cảm này của cô, lại càng không nhịn được cười.
Nhìn xem, người này thậm chí còn không biết mình vừa làm nũng, dỗ ngọt.
Sao lại có người như vậy, đáng yêu đến mức khiến người ta không giận nổi, một cô bé con.
"Thật là hết cách với em..."
"Chiêu này em đem đi dùng với người em thích đi."
"Cô ấy sẽ thích sao?"
"Không chừng đấy?"
Cận Hàm Sương nói xong, khoanh hai tay trước ngực dựa vào lưng ghế, hơi nghiêng đầu đánh giá Lộ Vân Thư, sau đó nói: "Bé Lộ nhà ta xinh đẹp như vậy, làm nũng chắc chắn sẽ rất được người khác yêu thích."
Một người trông có vẻ lạnh lùng xinh đẹp cũng biết làm nũng, sẽ ngoan ngoãn gọi chị, sự tương phản như vậy rất đáng yêu.
Càng tương phản càng đáng yêu.
Trừ khi người Lộ Vân Thư thích là một tảng đá, nếu không khó mà không nảy sinh một chút mềm lòng trước một người đáng yêu như vậy?
Lộ Vân Thư rất muốn hỏi một câu: Chị có thích không?
Nhưng lại không thể hỏi, quá rõ ràng rồi.
Cô mím môi, một lúc sau, hỏi một câu: "Nếu cô ấy không thích chiêu này thì phải làm sao?"
Cận Hàm Sương: "Làm sao à?"
Cô sờ lên dái tai mình, nhìn vào mắt Lộ Vân Thư.