Chị Ơi, Giúp Em Với

Chương 16

Lộ Vân Thư nhìn hình ảnh nhà hàng, không nói không rằng.

Nhấn vào tin nhắn thoại, im lặng hai giây, cuối cùng vẫn lựa chọn gõ chữ.

Gửi tin nhắn thoại nhiều quá quá rõ ràng, dễ bị bại lộ, chữ nên gõ vẫn phải ngoan ngoãn gõ.

[Có đó không?]

Mấy phút sau, Cận Hàm Sương trả lời: [Vừa mới nhìn thấy, có chuyện gì sao?]

Lộ Vân Thư nhấn vào tin nhắn thoại: "Muốn mời chị đi ăn một bữa cơm."

[Cận Hàm Sương]: Ăn cơm?

[Cận Hàm Sương]: Tự dưng mời chị ăn cơm làm gì?

Lộ Vân Thư cúi đầu trầm ngâm, được rồi, nghĩ ra rồi.

"Bởi vì người em thích đã nhận quà của em, vui mừng, muốn ăn mừng một chút.

"Vừa hay gần đây phát hiện một nhà hàng mới mở, đồ ăn ngon, phong cảnh cũng rất đẹp, cho nên muốn mời chị cùng em ăn mừng, tiện thể xem nhà hàng đó thế nào."

Cận Hàm Sương đã hiểu.

[Cận Hàm Sương]: Lộ tổng đây là muốn kéo chị đi làm đánh giá đây mà.

[Cận Hàm Sương]: Nhà hàng nếu không tệ, lần sau em có thể dẫn cô ấy đi, đúng không?

Khóe môi Lộ Vân Thư khẽ cong lên.

[Chị thật thông minh.]

Cận Hàm Sương nhìn thấy năm chữ này, khẽ lắc đầu.

Tâm tư trẻ con thật dễ đoán, liếc mắt một cái đã bị cô nhìn thấu rồi.

[Cận Hàm Sương]: Sao không đi cùng bạn bè của em?

[Lộ Vân Thư]: Muốn tìm một người có thể trò chuyện về cô ấy cùng đi.

[Lộ Vân Thư]: Bạn bè vẫn chưa biết em là

Nửa câu sau chưa nói xong, Cận Hàm Sương cũng hiểu rồi.

Cô đột nhiên nhớ đến ngày Lộ Vân Thư mời cô làm cố vấn tình yêu.

Ngày đó Lộ Vân Thư đã nói gì nhỉ? À, cô ấy nói trong số những người cô ấy quen biết chỉ có cô và cô ấy là thích phụ nữ.

Hồi ức kết thúc, cô nhìn lại câu nói này của Lộ Vân Thư, lòng trắc ẩn dâng trào.

Xem ra đứa trẻ này bình thường trước mặt bạn bè cũng kìm nén không ít, thật là đáng thương.

[Cận Hàm Sương]: Khi nào vậy?

Cầm tiền làm việc, thiên kinh địa nghĩa, cô nên đi.

[Tối nay chị rảnh không?]

[Có thể.]

[Vậy tối nay gặp nhé.]

[Ừm, tối nay gặp.]

Nhạc Du đột nhiên nhận được tin nhắn Lộ Vân Thư gửi, ba tin nhắn.

[Đặt chỗ giúp tôi.

[Tối nay.

[Cảm ơn Nhạc tiểu thư.]

Nhạc Du: "?"

Hành động nhanh vậy sao???

Hoàng hôn buông xuống, Lộ Vân Thư và Cận Hàm Sương đúng giờ đến nhà hàng mới.

Thời điểm này có thể ngắm hoàng hôn, là do Nhạc Du cố ý sắp xếp.

Vị trí dùng bữa ngay cạnh cửa sổ, đây cũng là Nhạc Du cố ý sắp xếp.

Vì hạnh phúc của bạn bè, Nhạc đại tiểu thư rất nỗ lực.

"Wow, phong cảnh ở đây quả nhiên rất đẹp."

Sau khi ngồi xuống, Cận Hàm Sương không tiếc lời khen ngợi.

Những tòa nhà cao tầng ở thành phố A thu nhỏ lại thành một dải phồn hoa bên ngoài cửa sổ.

Ánh chiều tà màu hồng phấn nhạt men theo đường chân trời xa xăm nhuộm màu lên bầu trời, vừa hùng vĩ vừa xinh đẹp.

Cận Hàm Sương cầm điện thoại lên chụp mấy tấm, gửi cho bạn bè xem, sau đó quay đầu nhìn Lộ Vân Thư, ý cười lười biếng: "Ánh mắt của Lộ tổng rất tốt đó."

Lộ Vân Thư cong môi.

"Chị thích là tốt rồi."

Cô lại không khỏi nhìn về phía tai của Cận Hàm Sương, nơi đó đang đeo đôi bông tai cô tặng, sáng lấp lánh, vô cùng đẹp mắt.

Thu lại tầm mắt, tâm trạng cô càng tốt hơn.

Cận Hàm Sương không nghĩ nhiều: "Làm Lộ tổng của chúng ta tốn kém rồi."

Nhà hàng mới quả nhiên không tệ.

Phong cảnh đẹp mắt, món ăn hợp khẩu vị hai người, hai người vô cùng hài hòa ăn xong bữa tối.

Lần đầu tiên, cùng đối phương ăn cơm.

Rời khỏi nhà hàng, họ men theo con đường núi đã được sửa sang, chầm chậm đi về phía bãi đậu xe.