Lần này bên cạnh Cận Hàm Sương không có ai khác.
“Buổi chiều tốt lành.”
Vẫn lễ phép như vậy.
Cận Hàm Sương thấy cô định đi vào trong quán, lập tức quay người đi theo cô, khóe miệng nở nụ cười: “Lộ tổng đã mời khách nhiều lần như vậy, cũng nên đến lượt tôi mời Lộ tổng rồi.”
Lộ Vân Thư không từ chối, nhẹ nhàng đồng ý.
Mua cà phê mang đi, hai người đi ra khỏi quán cà phê.
Xe của họ đỗ cùng một chỗ, cho nên đi cùng hướng.
Những cánh cửa kính lướt qua phản chiếu hình ảnh họ đi cạnh nhau.
Cận Hàm Sương nghiêng đầu, nhìn thấy người đang đi bên cạnh mình trên cửa kính.
Mái tóc đen, cặp kính gọng vàng, chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt mềm mại và quần âu màu đen, gọn gàng, trưởng thành, phóng khoáng.
“Lộ tổng của chúng ta quả nhiên rất xinh đẹp.”
Nho nhã, lễ độ, chỉ là khi không nói chuyện trông rất khó gần, có chút thanh lãnh, xa cách, khó với tới, nhưng điều này lại khiến cô ấy càng thêm xinh đẹp.
Đôi khi càng thanh lãnh lại càng quyến rũ.
Nếu có thêm chút tương phản… thì tuyệt vời.
Cận Hàm Sương thu lại dòng suy nghĩ lan man.
Bây giờ không phải lúc để nghĩ đến những chuyện này.
Lộ Vân Thư nhìn về phía Cận Hàm Sương, vừa hay nhìn thấy chị quay đầu mỉm cười với mình.
Nụ cười của Cận Hàm Sương lấp lánh nơi khóe mắt, lười biếng.
“Lộ tổng xinh đẹp của chúng ta đã yêu đương chưa, đã có bạn trai chưa?”
“Chưa ạ.”
Lộ Vân Thư trả lời rất dứt khoát.
“Không thích nam, thích nữ.”
Thẳng thắn đến mức khiến Cận Hàm Sương cũng phải ngây người.
Cánh cửa tủ đột ngột mở ra ngay trước mắt chị.
Quá ư là thẳng thắn, thẳng thắn đến đáng sợ.
So với một số người chị quen biết còn thẳng thắn hơn.
Cận Hàm Sương đột nhiên nhớ đến lời của bạn mình, không khỏi đánh giá lại người trước mặt, cất giọng hỏi: “Nói mới nhớ, sao dạo này Lộ tổng cứ luôn mời tôi ăn trà chiều thế? Có phải…”
Giọng điệu chậm rãi siết chặt trái tim Lộ Vân Thư.
Chị ấy phát hiện ra rồi sao?
Sẽ có phản ứng gì?
Sẽ từ chối sao?
Theo từng nhịp môi của Cận Hàm Sương mấp máy, trong nhịp tim hồi hộp mong chờ, cuối cùng Lộ Vân Thư cũng nghe được câu trả lời —
“Có phải có chuyện gì cần chị giúp đỡ không?”
Lộ Vân Thư: “?”
Cận Hàm Sương một tay chống cằm, buồn bã nói: “Nhưng chị cũng không biết có thể giúp gì cho em, chuyện công việc của em chị lại không hiểu, cũng không tiện biết.”
“Chẳng lẽ… là chuyện tình cảm?”
Chị đã từng có rất nhiều bạn gái, hoặc có thể nói là người tình, kinh nghiệm về phương diện tình cảm quả thực phong phú hơn một chút.
Nhưng đối phương là Lộ Vân Thư… người như vậy thực sự sẽ đau khổ vì tình yêu sao?
Cận Hàm Sương không nhịn được mà nhìn Lộ Vân Thư thêm hai cái, đối phương rơi vào im lặng, hai hàng lông mày khẽ cau lại, không biết là bị chị nói trúng hay là cảm thấy suy đoán của chị là vô căn cứ, kỳ quặc.
Thấy vậy, chị cười xua tay: “Chị đoán mò thôi, đừng để trong lòng.”
Chị quay người định rời đi.
Ngay khoảnh khắc chị quay người, tay đột nhiên bị người ta nắm lấy.
Chị quay đầu nhìn người phía sau, chỉ thấy đối phương vô cùng nghiêm túc nhìn chị, mở miệng nói: “Chị đoán đúng rồi.”
Cận Hàm Sương nhẹ nhàng chớp mắt hai cái.
Một kế hoạch nhỏ nảy sinh trong đầu Lộ Vân Thư.
Cô nhìn người trước mặt, tay siết chặt hơn một chút: “Em thích một người phụ nữ, rất thích rất thích, nhưng chị ấy dường như không quan tâm đến em. Cho nên em muốn theo đuổi chị ấy, muốn bày tỏ tình cảm của mình, muốn làm chị ấy vui lòng, hy vọng chị ấy có thể nhìn thấy em, hy vọng chị ấy cũng có thể thích em.”