Chị Ơi, Giúp Em Với

Chương 4

Cô thích cách xưng hô “chị” hơn.

Lộ Vân Thư rất thích nghe chị nói chuyện.

Giọng nói của Cận Hàm Sương trưởng thành dịu dàng, khi nói chuyện lại mềm mại, mang theo cảm giác thân thiết, còn có chút giống như đang làm nũng, luôn khiến người ta bất giác cảm thấy người trước mặt rất đáng yêu… cũng rất quyến rũ.

Cận Hàm Sương nhấp một ngụm nước trái cây, ngay sau đó liền nghe thấy vị Lộ tổng kém mình bảy tuổi đột nhiên hỏi một câu: “Dạo này chị có bạn gái chưa?”

Chị ấy không khỏi nhìn Lộ Vân Thư.

Lộ Vân Thư biết xu hướng tính dục của chị ấy.

Năm đó bị Lộ Vân Thư phát hiện, chị ấy không phủ nhận, rất thẳng thắn.

Bây giờ cũng rất thẳng thắn.

Chị ấy cười một tiếng, giọng nói vẫn mềm mại: “Chưa có nha.”

Khóe miệng chị ấy cong lên, đôi mắt xinh đẹp quyến rũ, lời trêu chọc thốt ra khỏi miệng: “Sao thế, em định theo đuổi chị à?”

Lời nói đùa lọt vào tai.

Lộ Vân Thư phân biệt được ý cười trong đó, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như cũ.

Cô nghiêm túc “ừm” một tiếng, nghiêm túc nói: “Có thể không ạ?”

Thừa nước đυ.c thả câu.

Kết quả đổi lại là nụ cười càng rạng rỡ hơn của Cận Hàm Sương.

Cánh tay cô bị Cận Hàm Sương vỗ nhẹ một cái, là kiểu vỗ về yêu thương đặc trưng của người lớn.

“Con bé này cũng học được cách nói đùa rồi đấy.”

“…?”

Cận Hàm Sương nhìn thấy có người không quen biết đi về phía họ, đoán là tìm Lộ Vân Thư, liền nói: “Thôi được rồi, không đùa với em nữa, có người đến tìm em kìa, em đi làm việc của mình đi.”

Cận Hàm Sương nói xong liền rời đi, quay người đi tìm con gái Thẩm Văn Tâm, rõ ràng là không để tâm đến vẻ nghiêm túc của Lộ Vân Thư.

Lộ Vân Thư nhìn theo bóng lưng chị ấy rời đi, đôi mắt ẩn sau cặp kính mờ mịt không rõ, dường như ẩn chứa ngàn vạn lời muốn nói.

Bí mật của cô… chính là chị ấy.

……

Họ bắt đầu gặp nhau thường xuyên hơn.

Ở những địa điểm khác nhau.

Ở những nơi Cận Hàm Sương thích đến.

Cận Hàm Sương và bạn ngồi trong quán cà phê quen thuộc trò chuyện, ăn trà chiều.

Trong lúc vô tình, chị lại nhìn thấy Lộ Vân Thư.

Lộ Vân Thư ở quầy gọi hai ly Americano.

Khi quay đầu lại, ánh mắt hai người chạm nhau.

Lộ Vân Thư mỉm cười với Cận Hàm Sương, quay đầu tiếp tục nói chuyện với nhân viên.

Một lúc sau, Cận Hàm Sương nhìn thấy nhân viên phục vụ bưng hai phần tráng miệng tới — là hương vị chị thích nhất.

Một phần tráng miệng cho chị, một phần cho bạn của chị.

Cận Hàm Sương theo bản năng nhìn về phía quầy, Lộ Vân Thư đã đi rồi.