Đánh Thức Sát Thủ

Chương 2

"Là đồng đội sao?" Đứng phía sau quan sát, Châu Á Kiện không thể ngờ người có hành động nhanh, dứt khoát, mạnh mạo như vậy lại là một cô gái. Nhưng khi thấy người này đeo còng tay cho tên cướp rồi bàn giao lại cho cảnh sát tuần tra thì hắn lại càng há hốc kinh ngạc thêm. Nhìn sang Trịnh Thần Phong, hắn tò mò hỏi: "Sao em không biết chúng ta có một sư tỷ trâu bò như vậy kia chứ?"

"Nhìn phía sau nên chẳng thể thấy gì, lại gần chào hỏi chút xem thế nào?" Trần Học Hiếu cũng vô cùng tò mò về nữ đồng đội này. Thân thủ của cô ta còn hơn hắn.

Tin. Tin.

Trần Học Hiếu, Châu Á Kiện đang vui vẻ định đi lại làm quen đồng đội thì tiếng còi xe ô tô vang lên. Cả hai ngơ ngác khi nhìn thấy một chiếc siêu xe lướt qua rồi dừng lại bên đường. Cô gái vừa anh hùng bắt cướp vừa nhìn thấy nó thì liền hớn hở chạy đến mở cửa xe ngồi vào. Nhờ hành động này mà đám người Trịnh Thần Phong đã nhìn thấy được hình dáng của người đồng đội mình.

"Trong ngành chúng ta cũng có người xinh đẹp như vậy sao?"

"Khoan đã! Hình như tôi thấy cô ấy ở đâu rồi thì phải, mặt rất quen."

"Mọi người quan tâm cô ấy làm gì, quan tâm chiếc xe mới đón cô ấy kìa. Sweptail đó. Là Sweptail đó."

"Má ơi! Không ngờ cuộc đời của con lại nhìn thấy Sweptail ngoài đời."

"Nhớ ra rồi! Cô gái đó là Âu Thiên Khả thuộc tổ trọng án Giang Thành, là tinh anh trong giới điều tra tội phạm khu vực phía Nam. Tôi từng thấy cô ấy một lần trong đợt tập huấn hai năm trước."

"Người thuộc tổ trọng án phía Nam sao lại xuất hiện ở phương Bắc của chúng ta?"

"Chắc là vì cuộc thi thường niên trong ngành. Cô ấy chắc là một trong những đại diện phía Nam."

"Nhưng Âu Thiên Khả này gia thế thế nào mà có được cả xe Sweptail hộ tống vậy?"

**

Âu Thiên Khả, hai mươi bảy tuổi, cảnh sát thiên tài, tinh anh trong lực lượng cảnh sát khu vực phía Nam với chiến tích là một chồng giấy A4 đọc đau cả mắt. Cô ấy là người con gái ngọt ngào, điệu đà, thích làm đẹp, thích ăn ngon trong cuộc sống hằng ngày. Và trong công việc, cô ấy chính là chiến binh không nghỉ ngơi cho tới khi thủ phạm sa lưới. Từ khi vào nghề đến bây giờ, vụ án khó khăn thế nào rơi vào tay cô ấy thì cũng được giải quyết ổn thỏa. Hung thủ càng biếи ŧɦái, càng tàn độc thì ý chí phá án của Âu Thiên Khả lại tăng lên mấy trăm lần. Cô ấy chính là một trong những đại diện lần này của lực lượng cảnh sát phía Nam gửi đến thành phố Hạ Châu để tham dự cuộc thi thường niên trong ngành. Và đây cũng là lần đầu Âu Thiên Khả tham dự nên cô vô cùng phấn khích, quyết tâm giành hết giải thưởng về tay.

Lần đầu đến Hạ Châu, Âu Thiên Khả vốn định càn quét mấy quán ăn vặt trên đường, ai nghĩ, xiên thịt nướng mới bỏ vào miệng thì chút nữa là chết nghẹn khi bị tên cướp chạy qua, đυ.ng trúng mình. Đồ ăn mới mua, chưa kịp thưởng thức toàn bộ đều rơi xuống nền đường, lại nhìn thấy bà lão có tuổi bị cướp mất túi tiền đang gắng sức đuổi theo, Âu Thiên Khả sôi sục ý chí chiến đấu, dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo và tóm gọn hắn ta.

Niềm vui của cô tăng lên rất nhiều khi thấy người đồng nghiệp thân thiết đến đón bằng một chiếc siêu xe Sweptail như đã hứa trước đó. Cô không nghĩ tên này làm thật. Lúc thắng cược, cô chỉ đùa thôi mà.

"Tiểu Hoàng, cậu nói thật cho chị, bộ phận nào của cậu mất rồi vậy?" Ngồi phía sau xe, Âu Thiên Khả nhìn chàng trai đang lái xe phía trước, áy náy lên tiếng: "Chị chỉ nói chơi thôi, cậu đâu cần hy sinh như vậy?"

Phụt!

Kha Lập Hoàng mới cầm ly cà phê lên uống đã bị sặc bởi câu hỏi này.

"Chị, chị nghĩ em bán nội tạng mua xe sao?" Kha Lập Hoàng cười nói: "Em không biết là nội tạng mình có giá vậy đó."

"Tiểu Hoàng, không lẽ cậu là đại gia ẩn mình sao?"

"Không phải!" Kha Lập Hoàng cười nói: "Em mua bằng tiền để giành trong mấy năm đi làm, với lại, mấy hôm trước em còn được ba cho tiền tiêu vặt nên mới đủ tiền rước bé cưng này về nhà."

"Lương bên cậu nhiều nhỉ, chị có nên chuyển ngành không đây?"

"Vậy chị hỏi sếp em đi?"

"Nhắc đến đây chị có một thắc mắc, sếp của em có phải đầu óc có vấn đề không vậy? Đi máy bay mất vài tiếng không chịu, cứ đòi đi xe lửa mấy ngày, anh ấy sợ tốn tiền mời chị đi ăn sao?"

"Chắc là vậy!"

"Này!"

Âu Thiên Khả tuy xinh đẹp, giọng nói ngọt ngào, tính tình cởi mở, hoạt bát nhưng bạn thân bên cạnh lại rất ít. Hiện tại, bạn trong ngành gọi là thân thiết, cái gì cũng có thể nói chỉ có hai người. Người thứ nhất chính là tên đang chở mình bằng chiếc siêu xe Sweptail. Cậu ta tên Kha Lập Hoàng, là một trợ lý pháp y cực kỳ tài giỏi trong ngành và cũng là tay chơi xe vô cùng điệu nghệ. Từ khi quen biết đến giờ, cô đã không nhớ nổi cậu ta thay xe bao nhiêu lần nữa. Nếu tiền của cô để giành mua quần áo, mua mỹ phẩm và mua đồ ăn ngon thì tên này bỏ hết vào mấy cái siêu xe này. Cũng nhờ vậy mà cô được cơ hội mượn không ít lần để đuổi bắt tội phạm.

Người bạn thứ hai, người bạn thân thiết nhất của cô cũng chính là sư phụ, là sếp của Kha Lập Hoàng, cũng là anh chàng đeo kính vừa bước xuống xe lửa.

Kha Khải Lâm, giáo sư danh giá tại đại học y thuộc thành phố Giang Thành. Anh ấy là thiên tài pháp y trong và ngoài nước đều vô cùng tán dương. Nghe nói khi tốt nghiệp tại Harvard, phía đó đã cho anh ấy tùy ý đặt ra mọi yêu cầu để giữ lại làm việc nhưng không được. Viện pháp y cũng đưa ra vô số lời mời cũng bị từ chối. Kha Khải Lâm cứ thế nộp đơn xin vào trường đại học y giảng dạy. Nghe nói, khi vừa nhận được đơn xin việc này, hiệu trưởng bên đó bất ngờ đến nỗi mà té ghé luôn.

Nhưng, thiên tài thì cũng là con người, mà con người thì không ai hoàn mỹ được, Kha Khải Lâm suốt ngày chỉ biết đến công việc và công việc. Âu Thiên Khả nghĩ nếu không quen biết cô thì cuộc đời anh ta sẽ buồn chán biết bao nhiêu.