“Cho nên đây là lý do em lại bị đưa lên hot search hả?!!!” Vương tỷ đưa điện thoại cho Tô Diệc Ngưng xem hot search:
"Nữ nghệ sĩ nghèo túng nhặt rác, nhặt rác ở Đồn Cảnh Sát"
(Cô ấy... thật sự thảm đến mức này sao???)
(Người nhặt rác hàng đầu trong giới giải trí ha ha ha ha)
(Nhặt rác không đến mức nhặt cả Đồn Cảnh Sát đấy chứ, có phải muốn vào trong đó không)
(Ha ha ha ha, một giây trước: Tôi là nữ minh tinh, một giây sau: Cái chai này còn cần không? Không thì để tôi cầm đi)
……
Hot search này... thật sự hơi quá đáng, mấy bài đùa giỡn thì không sao, nhưng những bình luận đầy ác ý khiến người khác đọc cũng cảm thấy đau mắt.
Tô Diệc Ngưng nhìn hot search này, rồi quay sang nhìn Vương tỷ, cô nói: “Chị, em có thể giải thích.."
“Vậy thì giải thích đi.” Biểu cảm của Vương tỷ như muốn nói: Để xem em có thể bịa được lý do gì.
Giây tiếp theo, Vương tỷ lập tức hối hận vì đã coi thường cô!
“Ý em là… Em ra ngoài vào giữa đêm để nhặt rác tập thể dục? Sau đó nhặt được hơn mười vạn tiền mặt nên mang đi giao cho Đồn Cảnh Sát??? Rồi đúng lúc bị paparazzi chụp lại, họ nghĩ em nghèo túng nên đăng lên hot search?!!”
Ánh mắt Vương tỷ trống rỗng: “Được, được lắm. Thật mẹ nó hết hồn.”
-------
Đánh chết chị Vương cũng không tin nổi chuyện mà Tô Diệc Ngưng đã trải qua trong đêm nay, hết thăng trầm này đến thăng trầm khác.
Vừa mới thoát khỏi hot search, giây sau lại bị kéo lên lần nữa. Hơn nữa, sự việc thực sự quá đỗi ly kỳ.
Tô Diệc Ngưng, vì yêu cầu nghiêm ngặt của Võ Hồn, đã quyết định rèn luyện cơ thể sau khi ăn xong gói mì.
Trong lúc tập luyện, cô bỗng nghĩ rằng mình có thể làm một việc ý nghĩa hơn. Vì khu vực quanh khách sạn ở phim trường có rất nhiều du khách qua lại, khó tránh khỏi việc rác thải bị vứt lung tung.
Do đó, Tô Diệc Ngưng quyết định vừa tập luyện vừa dọn rác để bảo vệ môi trường, tận dụng thời gian một cách hiệu quả.
Nhưng điều mà cô không ngờ tới chính là, trong lúc dọn sạch khu vực, cô tìm thấy một túi nilon trông bình thường nhưng lại khá nặng nằm trong bụi cây. Khi mở ra xem, bên trong lại là hơn mười vạn tiền mặt!
“... Đỉnh thật, đỉnh thật.” Tô Diệc Ngưng không nhịn được vỗ tay tự khen chính mình, sau đó hỏi hệ thống:
“Này, hệ thống, ngươi có dám nói thật không? Ta thấy mình không phải nhận vai trợ công cho kịch bản, mà chính là nhân vật chính trong kịch bản, đúng không?!!”
[Hiện tại vẫn chưa liên quan đến cốt truyện.]
Sự hào hứng của Tô Diệc Ngưng lập tức giảm đi đáng kể.
Giây tiếp theo, cô mở bản đồ trên điện thoại, tìm kiếm địa chỉ của đồn công an gần nhất.
Hệ thống nghi hoặc hỏi: [Cô hiện giờ không phải đang thiếu tiền tiêu xài sao? Nhặt được tiền thế này mà cũng định mang nộp sao?]