Trở lại khách sạn, Tô Diệc Ngưng hoàn toàn không hay biết gì về việc Tiêu Dĩnh Sơ và người đại diện của mình đang phát điên.
Hệ thống mà trói định Tô Diệc Ngưng tự xưng là “Hệ thống trợ giúp hoàn mỹ”.
“Cái tên này nghe không được hay cho lắm nhỉ...”
[CÂM MIỆNG!!]
“Ngươi nói tiếp đi, cứ tiếp tục.” Tô Diệc Ngưng tiện tay nhặt một hạt dưa, “Rắc.”
[Cô hiện tại là nữ phụ pháo hôi trong sách, nhiệm vụ là hỗ trợ nữ chính và các đại lão, kết nối mối duyên tơ hồng giữa họ.]
“Rắc, Khoan đã, nhiều đại lão như vậy, ta trợ giúp ai đây?!” Tô Diệc Ngưng ngạc nhiên hỏi.
[Thỉnh ký chủ tự mình khám phá.] Sau khi nói bằng giọng nghiêm túc và cứng nhắc, hệ thống bất ngờ hỏi thêm
[Không thể nào, không thể nào, chẳng lẽ ngay cả trợ giúp mà cũng không làm được?]
“Trợ giúp chỉ là chuyện trong một nốt nhạc!” Tô Diệc Ngưng không tin, dựa vào kho tàng kiến thức tiểu thuyết ngôn tình mà mình đã tích lũy bao năm nay, chẳng lẽ lại không trị được một cốt truyện xuyên sách đầy drama?!!
[Trong quá trình thực hiện nhiệm vụ, hệ thống sẽ tùy tình huống phát hành các nhiệm vụ nhỏ. Nếu không hoàn thành, sẽ có hình phạt nghiêm trọng, dĩ nhiên, nếu cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ, cô có thể trở về thế giới của mình, sống vui vẻ tự tại.]
“Thêm cái khỏe mạnh nữa.” Dù có cơ hội sống giàu sang phú quý, Tô Diệc Ngưng cũng hiểu rằng muốn hưởng thụ thì phải giữ được mạng sống.
[Vui sướиɠ, khỏe mạnh, và giàu sang.]
“Thành giao!”
Nghe đến từ “giàu sang” Tô Diệc Ngưng chợt nhớ ra hiện tại mình cũng là một minh tinh, tài khoản ngân hàng chắc hẳn phải có kha khá tiền chứ nhỉ.
Cô là một nữ minh tinh cơ mà!!
Không khí xung quanh bỗng trở nên vui tươi hơn. Tô Diệc Ngưng đặt hạt dưa xuống, mở tài khoản thanh toán ra, và phát hiện trong thẻ ngân hàng của mình vẫn còn mười vạn. Dù số tiền này không lớn lắm, nhưng cũng đủ để nàng tận hưởng một chút rồi!
[Hông bằng kiểm tra xem "chủ nhân" trước của cơ thể này để lại khoản nợ gì cho cô]
Hệ thống nhẹ nhàng nhắc nhở, giọng nói mang chút ác ý như đang vui mừng trên nỗi đau của người khác, có lẽ vì vừa rồi bị Tô Diệc Ngưng chặn họng.
Nợ? Cái gì mà nợ? Không phải vẫn còn mười vạn tiền tiết kiệm sao.
Tô Diệc Ngưng mở WeChat của mình, thấy một tài khoản được ghim trên đầu với biệt danh “Cỏ Cây.”
Nhìn cái tên “Cỏ Cây,” cô bỗng nhớ ra rằng trong cuốn sách, nữ phụ pháo hôi mà cô nhập vai vốn là người tiêu xài hoang phí, không hề có ý thức tiết kiệm, lúc nào cũng trong tình trạng “cháy túi.”
Số tiền mười vạn trong tài khoản ngân hàng hiện tại thực ra là tiền mà cơ thể nguyên chủ kiếm được từ việc nhận quảng cáo nhỏ và chia lợi nhuận với công ty.
Tiền vừa mới vào tài khoản thì chưa kịp tiêu hết, may mắn là còn sót lại.
Còn trước khi bị giới giải trí đồng loạt tẩy chay, nguyên chủ sống dựa vào sự giúp đỡ của một người bạn mạng tên “Cỏ Cây.”
Người này thật sự rất hào phóng.
Nguyên chủ và Cỏ Cây quen nhau một cách tình cờ trong một nhóm chat online. Cỏ Cây rất ít nói, khiến người ta cảm thấy cô ấy giống như một chú chim nhỏ ẩn mình trong góc tối.
Nhưng thực chất, Cỏ Cây là một thiên tài sáng tác nhạc. Trong giới giải trí, cô ấy đã có chút danh tiếng, và việc mời được cô ấy viết nhạc là điều không hề dễ dàng.
Giá trị mỗi chữ trong lời bài hát mà cô ấy viết có thể đạt tới 8000 đồng, một chữ đúng nghĩa là đáng giá ngàn vàng.