Hắn thật hối hận, tại sao khi đó không kéo y vào lòng mà ôm chặt lấy.
Hắn thật muốn được ôm lấy y, ôm lấy người đã yêu hắn bằng cả trái tim—A Hàn của hắn.
Nhưng giờ đây, người đứng trước mặt hắn, vì sao trông giống A Hàn đến vậy, mà lại khác xa A Hàn hắn từng biết?
Như thể, A Hàn của hắn đã không còn nữa.
Đã rời xa hắn từ những ngày tháng hắn không dám ngoái nhìn lại, khi y lạnh lẽo mà chết đi trong vòng tay hắn. Người trước mặt hắn là ai, hắn không biết.
Vệ Lưu Di cắn chặt răng.
Hắn biết, tất cả đều do hắn sai.
Lẽ ra hắn nên sớm nhận ra tình cảm của mình, nên sớm nói với A Hàn rằng hắn cũng thích y, nên sớm ôm lấy y, hôn y, để y không còn bất an.
Hắn lẽ ra nên cùng y bàn bạc kỹ lưỡng chuyện cứu trị Diệp Cẩn Đường, thay vì ép buộc y hiến máu tủy mà không màng đến ý nguyện của y.
Tất cả đều là lỗi của hắn.
Là vì hắn không cho y đủ tình yêu và sự ấm áp, khiến A Hàn hiểu lầm. Vì thế y giận hắn, hận hắn. Hắn chẳng có gì để biện minh.
Những tháng ngày đau đớn, dằn vặt vì lỗi lầm, Vệ Lưu Di vẫn không thể kìm nén được một tia bất bình len lỏi trong lòng—
Hắn sai, hoàn toàn sai, hắn thừa nhận.
Nhưng A Hàn thì không sai sao?
Việc lấy tủy không ảnh hưởng đến tính mạng, điều này cổ thư đã ghi rõ. Nếu không, A Hàn làm sao có thể đứng sừng sững trước mặt hắn lúc này?
"Ta khi đó… chưa bao giờ nghĩ muốn dùng mạng ngươi đổi lấy mạng Tiểu Đường. Chưa từng, thật sự chưa từng."
Hắn chưa từng muốn y chết.
"Ta đã chuẩn bị sẵn những loại dược liệu và bổ phẩm quý giá nhất cho ngươi. Định bụng rằng khi mọi chuyện qua đi, ta sẽ ở bên chăm sóc ngươi hồi phục."
"Ngày thứ hai sau khi Tiểu Đường uống tủy châu, ta đã đưa nó đến Hằng Thành, từ đó không còn gặp lại. Ta từng hứa rằng suốt quãng đời còn lại chỉ đối tốt với mình ngươi… Ta chưa từng nghĩ sẽ nuốt lời."
"Những điều này, A Hàn, ngươi đều biết."
"Dù không biết vào thời điểm đó, thì hiện tại… ngươi cũng đã rõ rồi."
Nhưng vì sao?
Vì sao dù biết rõ chân tướng, y vẫn nói hắn khinh rẻ y? Khinh rẻ? Hôm nay, hắn mang theo vết thương, vứt bỏ lòng tự tôn, ôm trái tim tan vỡ đến Lạc Châu tìm y, chỉ để nhìn y diễn trò với thiếu chủ Lạc Châu, chịu đựng những điều kiện cay nghiệt, và để y lôi kéo những người khác giẫm đạp lên hắn.
Giữa họ, rốt cuộc ai mới là người khinh rẻ ai?
"Ta từng nghĩ, trên đời này không ai đối tốt với ta hơn A Hàn. Ta từng nghĩ, chỉ có A Hàn của ta là người duy nhất không nỡ làm tổn thương ta dù bất cứ điều gì." Hắn cười khổ. "Thành chủ Nguyệt Hoa đã hỏi ta nhiều như vậy, ta cũng muốn hỏi ngược lại y: Nếu thành chủ từng có chút tình cảm thật lòng với ta, sao có thể nhẫn tâm giấu đi thân phận, lại còn giả chết, bỏ mặc ta một mình trong địa ngục?"
"Nếu không nhờ A Linh điều tra ra sự thật, chỉ sợ rằng… Ha, thành chủ biết không? Thành chủ từng quan tâm sao? Hiện giờ thành chủ chỉ hận ta vô tình, chứ đâu màng đến ta đã trải qua những gì trong quãng thời gian đó!"
"Rốt cuộc là ai không có trái tim?"
"Thành chủ có từng nghĩ, bản thân mình đối xử với ta tàn nhẫn đến nhường nào không?"
Những lời trách móc này vốn được nói ra để làm tổn thương người khác.
Nhưng không biết chúng có khiến Mộ Quảng Hàn đau lòng không, chỉ biết rằng chúng đã làm chính hắn tổn thương.
Càng nói, hắn càng cảm thấy lòng mình quặn thắt. Càng nói, hắn càng thêm bối rối, như thể tình cảm của hắn sẽ trở nên hoàn toàn vô nghĩa.
Không khí im lặng đến chết chóc.
Những lời buộc tội của hắn không nhận được bất kỳ hồi đáp nào. Mộ Quảng Hàn như thể chẳng hề nghe thấy, vẻ mặt y lơ đãng, tâm trí dường như trôi dạt ở nơi khác.
Vệ Lưu Di như bị giáng thêm hai cái tát vào mặt.
Nhưng Mộ Quảng Hàn không cố ý không đáp lời hắn.
Y chỉ là tự mình chìm vào dòng suy nghĩ, lặng lẽ rút ra kinh nghiệm. Trên thuyền và hôm nay, y đã hai lần chất vấn Vệ Lưu Di tại sao lại đối xử với mình như vậy, và cả hai lần, câu trả lời nhận được đều chỉ là những lời biện minh mập mờ.
Từ nay, y sẽ không hỏi lại nữa.
Câu trả lời chẳng mang lại bất kỳ sự bù đắp nào, chi bằng tập trung vào việc khai thác lợi ích đến tận cùng.
Một khi đầu óc đã tỉnh táo, mọi thứ đều trở nên sáng tỏ.
Rõ ràng chỉ vài ngày trước, y còn bị quấy nhiễu bởi những vướng mắc trong lòng. Dù đã quyết tâm buông bỏ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ửng đỏ của người cũ, y vẫn không đành lòng chứng kiến hắn đau khổ.
Nhưng giờ đây, mọi chuyện đã khác.
Khi đã sáng suốt, đối diện với cùng một người, y chỉ còn cảm giác châm biếm.
Khi trước là y tự nguyện thích hắn, tự nguyện hy sinh, thua thì phải chấp nhận, vốn không nên trách ai. Nhưng hết lần này đến lần khác, hắn lại đến làm phiền y, lừa dối y, không chịu đưa binh, không đưa lương, không đưa thành, còn muốn dựa vào chút hối tiếc rẻ tiền để lật ngược thế cờ?
Thật đúng là không nổi giận thì người ta tưởng mình ngu ngốc!
"Ô Hằng hầu, thay vì vòng vo giả vờ giả vịt, chẳng bằng nói thẳng xem rốt cuộc ngài có định trả bao nhiêu tiền chẩn bệnh không. Đường đường là một vị châu hầu, chẳng lẽ lại định nuốt trọn món nợ này sao—"
Vệ Lưu Di đột ngột lao tới, bất ngờ chặn môi y lại bằng một nụ hôn mạnh bạo.
Mộ Quảng Hàn tròn mắt.
Trong đầu y chỉ còn một chữ "đau"—vừa đau vừa cực kỳ nực cười. Hắn lao đến quá nhanh, chẳng có kỹ thuật, cũng không có phương pháp, chỉ dùng sức mạnh, đυ.ng cả vào răng.
Đây là nụ hôn đầu tiên giữa họ, giống như một điềm báo chẳng lành, đến quá muộn mà lại đầy mùi vị của máu tanh.
Dù rất đau, nhưng Vệ Lưu Di vẫn không chịu buông ra, tiếp tục nghiền ngẫm, mυ'ŧ lấy như cá tìm thấy nước.
Một lực mạnh từ phía sau giữ lấy vai hắn, có lẽ là Thiệu Tiêu Lăng, nhưng Vệ Lưu Di không bận tâm. Hắn chỉ biết mình đã giằng ra, tiếng ầm ầm của bàn ghế và tách trà rơi xuống vang vọng, kèm theo tiếng ù tai. Hắn không nghe thấy tiếng thở của chính mình, cũng không muốn để ý đến điều gì khác.
Nỗi tuyệt vọng cuồn cuộn dâng tràn, xé nát tim hắn. L*иg ngực, vai, và xương tay chưa lành đau đớn không ngừng.
Mộ Quảng Hàn bấm mạnh vào chỗ đau nhất trên khuỷu tay hắn.
Y là thầy thuốc, y biết rõ xương hắn chưa lành. Người từng đau lòng vì một vết xước nhỏ trên tay hắn giờ đây chẳng còn chút thương xót nào.
"A Hàn…"
Vệ Lưu Di thở hổn hển, cười khổ, giọng nói chất chứa sự kìm nén và ủy khuất chân thành:
"A Hàn, tất cả là lỗi của ta, ta nhận sai được không? Những gì ta nợ ngươi, ta sẽ dùng cả đời để trả, được không?"
"Ta có thể vì ngươi mà không làm Ô Hằng hầu nữa."
"Ngươi chẳng phải từng nói, muốn tự do rong ruổi khắp thiên hạ sao? Ta sẽ buông bỏ tất cả, đi theo ngươi đến bất cứ nơi nào ngươi muốn. Nếu một ngày nào đó mệt mỏi, chúng ta tìm một nơi như Mê Cốc, sống ẩn dật, ngày ngày hái rau dại, phơi thuốc, ngủ đến lúc mặt trời lên cao. A Hàn, từ nay ta sẽ luôn ở bên ngươi, chỉ hai chúng ta, được không?"
"…"
"Ta có thể học nhận biết những loại thuốc. Ta cũng sẽ học nấu ăn, nuôi gà. Ta không phải kẻ quý tộc chỉ biết hưởng thụ, ngươi biết rõ điều đó. Ta học rất nhanh, sau này ba bữa mỗi ngày, ta sẽ nấu cơm cho ngươi."
Vệ Lưu Di không thể nói tiếp được nữa.
Hắn vốn không muốn tự hạ thấp mình đến vậy, nhưng ai bảo nụ hôn vừa rồi khiến hắn như được hồi sinh trong khoảnh khắc ngắn ngủi của sự ngột ngạt và đau đớn kéo dài.
Hắn muốn nhiều hơn.
Hắn nên hôn y từ sớm hơn.
Dưới ánh trăng trên thành lâu, dưới gốc cây trong Mê Cốc, trong từng lần y nhìn hắn với ánh mắt vừa dịu dàng vừa kiên định. Trong suốt một năm tràn đầy hy vọng nhưng cũng đầy cô đơn và mong mỏi.
Từng ký ức đều như một lưỡi dao, đâm vào tim hắn, khiến hắn trào ra một thứ cảm giác cay đắng và khổ sở.
Hắn từ nơi vùi mặt lặng lẽ ngẩng lên, thở hổn hển nhìn về phía Mộ Quảng Hàn. Trong lòng ôm hy vọng, mong từ đôi mắt quen thuộc kia tìm lại được chút ấm áp của ngày xưa.
Nhưng điều hắn thấy chỉ là sự tĩnh lặng lạnh lẽo.
Không có sự nhiệt thành, không có oán trách, cũng không có thù hận. Mộ Quảng Hàn nhìn hắn, nét mặt không chút biểu cảm, như đang nhìn một vật chết, ánh mắt thoáng hiện vẻ mỉa mai và một chút khinh thường từ trên cao.
Trái tim đầy nhiệt huyết mà hắn vừa dâng lên đã bị ánh mắt ấy xé toạc, vỡ nát thành từng mảnh.
"Vệ hầu nói đùa rồi. Người như Vệ hầu yêu dân như con, sao có thể vì một kẻ tầm thường như ta mà bỏ mặc cả một châu bách tính?"
Dù rằng… một tiểu viện đầy hoa đào, phơi thuốc dưới nắng, gà vịt ngan ngỗng chạy khắp nơi, ngủ đến khi mặt trời lên cao, tỉnh dậy trong ánh nắng ấm áp bên cạnh người mình yêu, một đời một kiếp một đôi người—
Đó thực sự từng là cuộc sống mà y khao khát trong mộng.
Nhưng đáng tiếc, giờ đã quá muộn rồi.
"Huống hồ, khi có thể lấy tám mươi vạn thạch lương thực, ai còn cần đến gà vịt ngan ngỗng nơi hoang vắng kia nữa?"