Tầng hai có bố cục tương tự tầng một, nhưng có nhiều phòng hơn, gồm phòng ngủ chính, phòng ngủ phụ, phòng tắm, và cả một phòng làm việc.
Hoàng Vi theo Trình Lộ Vân và Hoàng Thanh Thanh vào phòng ngủ chính, ánh mắt lập tức dừng lại trên chiếc giường lớn.
Chân cô mềm nhũn.
Thật, thật sự phải ngủ cùng hai con ma trên một chiếc giường sao?!
Trình Lộ Vân cúi người đặt Hoàng Thanh Thanh lên giường, sau đó quay lại tủ quần áo lấy ra một bộ đồ rồi đưa cho Hoàng Vi.
Hoàng Vi theo phản xạ cầm lấy. Phải nói, bộ đồ mà Trình Lộ Vân chuẩn bị cho cô rất đầy đủ: áo ngủ, quần ngủ, thậm chí cả đồ lót. Chỉ có điều không có áo ngực.
Nghĩ lại thì cũng đúng, tắm xong là đi ngủ, mặc áo ngực làm gì nữa?
Hai tay cô đón lấy bộ đồ, ôm trong lòng, đứng ngơ ngác tại chỗ. Trình Lộ Vân đóng cửa tủ quần áo, quay sang nhìn cô:
“Sao thế? Vi Ca, vào phòng tắm rửa ráy đi. Có muốn ngâm bồn không? em đun nước nóng cho.”
“Không… không cần đâu, tôi tắm qua thôi là được.”
Ngâm bồn nghe thật hấp dẫn. Hôm nay đi bộ cả ngày, ngâm một bồn nước nóng chắc chắn giúp xua tan mệt mỏi. Nhưng nghĩ lại xem, đây là nơi nào chứ? Ngâm bồn ở đây chẳng khác nào tự nấu mình trong nồi nước sôi.
Hoàng Vi hiểu rất rõ tình hình, biết mình không nên ở lại phòng ngủ chính lâu hơn. Cô ôm bộ đồ, rời khỏi phòng, tìm đến phòng tắm vừa nhìn thấy ban nãy rồi bước vào.
Nhà ở nông thôn thường rộng rãi, phòng tắm cũng vậy. Phòng trọ cô thuê ở thành phố có phòng tắm bé tí, chỉ vừa đủ để đặt bồn cầu và một buồng tắm vuông vức. Nhưng ở đây, phòng tắm không chỉ rộng, mà còn đầy đủ tiện nghi: bồn rửa tay, bồn cầu, buồng tắm đứng, và thậm chí một bồn tắm gỗ lớn đặt trong góc buồng tắm.
Nhìn bồn tắm gỗ to như vậy, bên trong còn có một chiếc ghế, Hoàng Vi đoán nó được dùng để ngâm mình. Loại bồn này cô từng thấy trên mạng, lúc đó chỉ nghĩ: “Đồ này ít nhất chiếm cả mét vuông không gian, lãng phí thật.” Nhưng giờ đây nhìn thấy thực tế, cô phải thừa nhận: đặt ở nhà quê, đúng là tiện lợi.
Cô đặt bộ đồ xuống, mở vòi nước rồi bắt đầu cởi đồ, bước vào dòng nước ấm. Nước làm ướt tóc mái, khiến nó bết lại trên mặt. Hoàng Vi vén tóc ra hai bên, để lộ một khuôn mặt thanh tú. Nếu chỉ nhìn gương mặt, nhan sắc của cô chẳng hề thua kém Trình Lộ Vân. Nhưng cô không thích để lộ khuôn mặt mình.
Khi còn nhỏ, vì cô trông xinh hơn con ruột của cha mẹ nuôi, hàng xóm láng giềng và thậm chí cả họ hàng bên cha mẹ nuôi đều tỏ ra quý cô hơn. Điều đó làm đứa trẻ kia rất tức giận, thường dẫn lũ bạn bắt nạt cô.
Lâu dần, Hoàng Vi hiểu rằng mình không nên thu hút sự chú ý hơn người khác. Vì thế, cô để tóc dài, che đi nửa khuôn mặt, và luôn cúi đầu.
Nước ấm rưới lên mặt, chảy dọc xuống cơ thể. Hoàng Vi nhắm mắt, thả lỏng tâm trí vốn luôn căng thẳng.
Những chuyện xảy ra hôm nay hoàn toàn ngoài dự đoán của cô. Cô không thích cuộc sống này chút nào, luôn sống trong lo sợ, không biết lúc nào sẽ bị gϊếŧ chết. Nhưng hiện tại, cô chỉ còn cách cẩn trọng từng chút một để sống sót.