Nói rồi, Trình Lộ Vân đưa tay nắm lấy tay Hoàng Vi. Vì vẫn còn sốc, Hoàng Vi chưa kịp phản ứng thì đã bị nắm tay kéo đi.
Hoàng Vi biết rõ cô là một con ma. Nhưng khi tay họ chạm nhau, cảm giác mềm mại cùng hơi ấm của bàn tay ấy làm cô hoang mang. Chẳng giống ma quỷ chút nào!
Khi gần như bị Trình Lộ Vân kéo đi, Hoàng Vi mới nhớ ra mình không đi một mình. Cô chỉ tay về phía đám người chơi phía sau, nói:
“Khoan đã… bọn họ…”
Những người chơi không ngờ Hoàng Vi lại đột nhiên nhắc đến họ. Họ lập tức xua tay:
“Bọn tôi chỉ đến làng Hoàng Gia thôi. Cô bé cứ về nhà trước, đừng để ý đến bọn tôi.”
Phản ứng của họ bình thản đến lạ thường. Dù là nhóm người chơi tinh anh, họ cũng không nên tỏ ra vô cảm trước sự hiện diện của BOSS cuối cùng.
Hoàng Vi vốn là người rất giỏi quan sát. Hiếm có ai qua được ánh mắt của cô mà không để lộ sơ hở. Nhưng phản ứng của từng người chơi đều hoàn hảo, như thể họ thật sự chẳng hề quan tâm đến Trình Lộ Vân.
Câu trả lời chỉ có một: Họ không biết người phụ nữ trước mặt chính là BOSS cuối cùng của phó bản ""Lời Thì Thầm"".
Bị Trình Lộ Vân nắm tay kéo đi, Hoàng Vi vẫn ngoảnh lại nhìn nhóm người chơi. Họ tụ lại bàn bạc một lúc, sau đó người đàn ông trung niên từng nói chuyện với cô bước tới chỗ dân làng dưới gốc cây hoè, có vẻ định dò hỏi gì đó.
Trình Lộ Vân dẫn Hoàng Vi đi qua một khúc rẽ, khung cảnh làng quê dần khuất khỏi tầm mắt cô.
Hoàng Vi ngoảnh đầu lại, nhìn bóng dáng Trình Lộ Vân. Đúng như lời cô ta nói, trời sắp tối. Mặt trời đang cố gắng tỏa chút ánh sáng cuối cùng trước khi khuất sau rặng núi.
Hoàng Vi nhớ rất rõ điều kiện vượt qua phó bản này: Sống sót trong bảy ngày hoặc gϊếŧ chết Trình Lộ Vân.
Người phụ nữ trông như một nông dân bình thường này không hề có điểm gì đặc biệt – nếu bắt buộc phải nói, thì chỉ là cô ta đẹp hơn người khác mà thôi.
Trong lúc suy nghĩ, Hoàng Vi bị Trình Lộ Vân kéo đi qua các con ngõ nhỏ trong làng.
Trên đường, họ gặp không ít người dân làng Hoàng Gia. Dù Hoàng Vi không quen ai, nhưng họ vẫn nhiệt tình chào hỏi cả ba người: Hoàng Vi, Trình Lộ Vân và cô bé Hoàng Thanh Thanh.
“Ơ kìa, Vi Ca về rồi hả? Lần này ở nhà mấy ngày vậy?”
Hoàng Vi chưa kịp trả lời, Trình Lộ Vân đã nhanh chóng cười đáp:
“Bác à, Vi Ca sẽ ở lại bảy ngày đấy.”
Thực ra, Hoàng Vi cũng không biết mình có thể ở lại đây bao lâu, nhưng nếu đại BOSS đã nói thế, thì ít nhất trong bảy ngày tới cô chắc sẽ không gặp chuyện gì. Nghĩ vậy, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Ngoài người phụ nữ trung niên ban nãy, còn có không ít người trong làng chào hỏi Hoàng Vi, và ai nấy đều gọi cô là “Vi Ca.”
Mỗi lần ai đó gọi cô là “Vi Ca,” họ đều giữ vẻ mặt hoàn toàn bình thản. Ngay cả khi cô bé con gọi cô là “ba” họ cũng không tỏ vẻ gì bất thường, như thể đó là chuyện quá đỗi bình thường.