Trùm Cuối Linh Dị Là Vợ Tôi

Chương 3

Đi được một lúc lâu, Hoàng Vi bắt đầu nhận ra có điều gì đó không ổn. Phong cảnh xung quanh bắt đầu lặp đi lặp lại một cách kỳ lạ.

Dù đây là khu rừng, nơi các lối mòn thường khó phân biệt, nhưng tảng đá lớn cách đó không xa thì cô đã nhìn thấy lần thứ ba rồi. Với thị lực bình thường của cô còn nhận ra được điều này, thì đám người chơi đã vào được phó bản cuối chắc chắn cũng để ý từ lâu.

Bọn họ bắt đầu truyền âm mật ngữ, nhưng chẳng thèm tránh mặt Hoàng Vi mà nói chuyện ngay trước cô.

“Người dẫn đường này có phải cố tình không? Cô ta đã dẫn chúng ta đi qua tảng đá này ba lần rồi.”

“Kỳ lạ thật, dù đi hướng nào cuối cùng cũng quay lại cùng một con đường.”

“Có khi nào nhiệm vụ là tự chúng ta phải phát hiện vấn đề, rồi tìm ra lối đi đúng không?”

“Phó bản cuối cùng, đáng sợ thật sự.”

Hoàng Vi thật sự không biết đám người chơi này đang nghĩ gì, nếu biết chắc cô sẽ chẳng ngại nói thẳng ra: “Không có phức tạp như mấy người nghĩ đâu, tôi chỉ là không biết đường mà thôi.”

Khi còn nhỏ, Hoàng Vi cũng lớn lên ở vùng núi, tuy những ngọn đồi quê cô không cao như nơi này, nhưng vẫn là vùng đồi núi trập trùng. Thế nhưng hiện tại, đối mặt với những dãy núi cao ngút ngàn, cô thật sự không biết phải đi thế nào.

Nhìn từ trên tảng đá lớn, xung quanh chỉ toàn núi nối tiếp núi, kéo dài vô tận, chẳng thấy bóng dáng làng Hoàng Gia đâu cả.

Người chơi không dám động thủ với NPC dẫn đường, nhưng Hoàng Vi lại không thể tìm ra lối đi. Cô bắt đầu cảm thấy bất an, luôn nghĩ rằng nếu khiến họ mất kiên nhẫn, họ sẽ vung dao chém cô không chút do dự. Để bảo toàn mạng sống, cô chỉ còn cách cố gắng trấn an:

“Chúng ta sắp đến nơi rồi!”

Đám người chơi nhìn nụ cười gượng gạo trên mặt cô, cũng cười giả lả đáp lại:

“Không sao đâu.”

Nhưng trong lòng nghĩ gì thì chỉ họ mới biết.

Không còn cách nào khác, Hoàng Vi đành cầu cứu hệ thống. Có lẽ do cô quá ngốc, không có bản đồ thì chẳng thể tìm ra làng Hoàng Gia. Trước đó cô đã gọi hệ thống liên tục nhưng chẳng thấy hồi đáp. Mãi đến giờ, hệ thống cuối cùng cũng không bỏ mặc cô, nó hiện ra một bản đồ chỉ rõ hướng đi.

Nhận được bản đồ, Hoàng Vi thở phào nhẹ nhõm. Cô làm theo chỉ dẫn của hệ thống, dù lòng vòng một hồi nhưng cuối cùng cũng đến được làng Hoàng Gia.

Làng Hoàng Gia nằm dưới chân dãy núi, bốn bề được bao bọc bởi những ngọn núi trùng điệp. Nơi này rất ít giao tiếp với bên ngoài, ngay cả con đường dẫn vào làng cũng là đường đất. Ở cổng làng, có hai cây hoè cổ thụ lớn, bên dưới cây hoè còn có vài người đang ngồi hóng mát.

Khi Hoàng Vi dẫn người chơi đến gần làng, từ xa cô đã nhìn thấy dưới tán cây hoè có một bóng dáng kiều diễm.

Đi đường núi lâu khiến Hoàng Vi mệt nhoài, mồ hôi chảy ròng ròng từ trán xuống, một vài giọt còn làm cay mắt cô. Cô đưa tay lau mồ hôi, cố mở mắt ra nhìn, liền thấy người phụ nữ đó.

Người phụ nữ ấy hoàn toàn khác với những người khác dưới gốc cây hoè. Chỉ cần nhìn thoáng qua đã thấy cô ta giống như nhân vật chính, nổi bật giữa những người chỉ là “nền” mà thôi.