Toàn Quan Vương Tọa (Esports)

Chương 6: Vui vẻ bán chính mình để xem máy lọc nước (3)

EDIT: HẠ

Cơn giận của cậu chẳng phải vì chuyện gì khác, mà là vì—

Mẹ nó, người này thật sự không thể… biết tự thương lấy chính mình một chút hay sao?!

“Lustre, nghĩ gì thế? Trận đấu sắp bắt đầu rồi.”

Giọng nói của Bạch Tư Nguyên vang lên bên tai, Lâm Toại Đường gật đầu, thu lại mọi suy nghĩ, tập trung tầm mắt về phía sân thi đấu.

Lần này, trong số 16 đội tuyển lọt vào trận chung kết toàn cầu của giải đấu Thương Hồn, khu Hoa Quốc chỉ có hai đại diện—KOT và UI.

Việc các đội tuyển khác bị loại quá sớm đã khiến người hâm mộ trong nước rất phẫn nộ, nhưng dù có phẫn nộ thế nào, đến ngày diễn ra trận chung kết cuối cùng, tất cả vẫn đặt trọn hy vọng vào hai đội tuyển còn trụ lại. Dù sao đi nữa, khu vực Hoa Quốc cũng đã chìm trong cơn khát danh hiệu quá lâu. Không tính đến việc Lâm Toại Đường lại một lần nữa giành cúp quán quân giải cá nhân, suốt năm năm qua, các đội tuyển thuộc khu Hoa Quốc vẫn chưa một lần chạm tay đến chức vô địch giải đấu đồng đội.

Khu Hoa Quốc đã sa sút suốt một thời gian dài, họ đang rất cần chiếc cúp quán quân— Tượng trưng cho thực lực tối cao —để thắp lại ánh hào quang từng thuộc về mình!

Dưới ánh mắt trông đợi của người hâm mộ, trận chung kết toàn cầu giải đấu đoàn đội cuối cùng cũng chính thức bắt đầu.

Ván thứ nhất kết thúc, KOT xếp hạng 8, UI xếp hạng 7.

Ván thứ hai, sau khi tổng hợp điểm, KOT xếp hạng 6, UI xếp hạng 8.

Ván thứ ba, KOT vươn lên vị trí thứ 4, UI xếp hạng 6.



Đến khi ván thứ năm khép lại, bảng xếp hạng chung cuộc hiện lên trên màn hình lớn—KOT dừng chân ở hạng 5, UI giành vị trí á quân.

Đội tuyển giàu thành tích nhất khu Bắc Mỹ lại một lần nữa bảo vệ thành công ngôi vương. Nhìn những tuyển thủ Bắc Mỹ đứng trên bục nhận giải giữa cơn mưa kim tuyến, Lâm Toại Đường thản nhiên đứng dậy, bình tĩnh nói: “Đi thôi, về nào.”

Các thành viên chiến đội BFG cũng lần lượt đứng lên, không ai mở miệng.

Lần đầu tiên sau năm năm dài đằng đẵng, khu Hoa Quốc mới lại có đội tuyển tiến vào trận chung kết toàn cầu. Nhưng rốt cuộc, họ vẫn chẳng thể chạm tay đến chiếc cúp vô địch.

Trên đường ra bãi đỗ xe, bầu không khí trong đội có phần trầm lặng.

Hôm nay họ không trực tiếp ra sân thi đấu, nhưng dù sao cũng là tuyển thủ của khu Hoa Quốc. Chỉ cần nghĩ đến việc trên mạng chắc chắn đang tràn ngập những lời chỉ trích, chẳng ai có thể nở nụ cười nổi.

“Đừng ủ rũ như thế chứ! Năm nay không được thì năm sau tiếp tục cố gắng! Thay vì đặt hy vọng vào người khác, chi bằng tự mình nỗ lực, trở thành người hùng vực dậy cả khu thi đấu!” Bạch Tư Nguyên nhận ra bầu không khí có phần nặng nề, liền vỗ tay mấy cái để khuấy động tinh thần đồng đội.

Tuyển thủ dự bị trong đội thở dài: “Bạch ca, bọn em đương nhiên hiểu lý lẽ này, nhưng dù sao cũng không thể ngăn được cảm giác khó chịu trong lòng.”

Một đồng đội khác cũng không nhịn được mà than thở: “Thực ra chúng ta đã có rất nhiều cơ hội, nhưng cứ đến khoảnh khắc quyết định lại hụt hơi. Thành tích của UI lần này… thật sự quá đáng tiếc.”

Có người phụ họa: “KOT cũng vậy. Trước đó cảm giác tay của bọn họ còn rất tốt, ai ngờ đến ván cuối cùng lại để mất nhiều điểm như thế.”

Bất ngờ, Lâm Toại Đường cất tiếng: “Cơ hội cái gì chứ, nói trắng ra là thực lực không đủ. Nhất là KOT, chẳng có gì đáng tiếc cả.”

Thấy ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía mình, cậu cười lạnh: “Đừng nhìn tôi như thế. Tôi nói vậy không phải vì ân oán cá nhân, mà đơn giản chỉ là sự thật. Thực lực quyết định tất cả. KOT luôn xây dựng lối chơi xoay quanh Starry, nên giới hạn của họ cũng chỉ đến thế thôi. Nếu muốn tiến xa hơn, trừ khi họ đổi một người chơi vị trí tự do khác.”

Đồng đội nghe xong liền ngây ra: “Người chơi tự do? Thay thế Starry? Nhưng ai có thể thay thế vị trí của cậu ấy chứ? Lustre… chẳng lẽ cậu định chuyển sang KOT?”

“Còn lâu.” Lâm Toại Đường nhếch môi đầy khinh thường: “Đội rác rưởi như KOT, có quỳ xuống cầu xin tôi cũng không đi.”

Cậu dứt khoát bày ra vẻ mặt chán ghét, chẳng buồn nói tiếp.

Người có thể thay thế Starry, ngoài Embers ra thì còn ai nữa?

Họ đã từng có một thanh đao sắc bén như thế trong đội hình, nhưng lại tự tay hủy hoại nó. KOT thất bại hết lần này đến lần khác cũng chẳng oan uổng chút nào.

Không đáng để thương hại.

Không muốn nghĩ thêm nữa, Lâm Toại Đường cúi đầu mở ba lô. Nhưng khi chạm tay vào ngăn túi trống trơn, động tác của cậu chợt khựng lại.

Lướt mắt tìm kiếm xung quanh một lượt, thấy xe chuẩn bị khởi động, cậu lập tức đứng dậy, đi thẳng ra cửa xe: “Bác tài, đừng vội đi. Cháu để quên đồ trong phòng nghỉ, phải quay lại lấy.”

Bạch Tư Nguyên nói với theo: “Chúng tôi đợi cậu.”

"Không cần. Các anh cứ về trước đi, tôi có thể tự gọi xe." Dứt lời, Lâm Toại Đường liền bước xuống xe.