Vai Ác Nhận Nữ Chính Làm Sư Tôn

Chương 16

Ông chủ lập tức nở nụ cười gượng gạo, khóe miệng co giật: Thiếu chủ không trả tiền đã khổ, giờ còn hành hạ tinh thần ta nữa!

Trì Cẩm Niệm không để ý, cô hào hứng nói: "Ông chủ, cho ta xem kho của tiệm!"

Dù không muốn, nhưng vì thân phận của cô, ông chủ đành lấy chìa khóa dẫn cô vào kho.

Bên trong là cả một kho báu lấp lánh với các loại ngọc, pháp khí và cả một góc đầy vòng tay.

"Vòng tay mà xếp cả giỏ thế này sao?" Cô trố mắt kinh ngạc.

Chưởng quầy vuốt vuốt chòm râu, thản nhiên nói:

"Cho nên, thiếu chủ, chiếc vòng tay mà người đã bán cho ta thực sự không đáng giá bao nhiêu cả."

Trì Cẩm Niệm:

"..."

Khi Trì Cẩm Niệm quay lại Đào Nguyên, trên tay cô cầm một chồng sách. Cô triệu tập tất cả mọi người trong Đào Nguyên, gồm bốn nam và hai nữ, xếp thành một hàng trong sân.

Lúc này, cô như một huấn luyện viên quân đội, đi đi lại lại trước mặt mọi người. "Mấy người các ngươi!" Trì Cẩm Niệm chỉ vào bốn người đàn ông: "Trước tiên vào trong thay hết quần áo, tháo mấy cái mũ trên đầu xuống, rồi buộc tóc lại cho gọn gàng. Tóc tai rối bù, trông như bước ra từ mấy bộ phim tiên hiệp rập khuôn! Nhìn xem tóc các ngươi bị mấy cái mũ kia siết chặt đến mức sắp bay lên trời rồi!"

Thải Vi mở lời:

"Thiếu chủ, mấy người Đông, Nam, Tây, Bắc này chính là do người bắt họ ăn mặc như vậy mà, giờ sao tự nhiên lại không thích nữa?"

Đông, Nam, Tây, Bắc là bốn cái tên được đặt cho bốn người này. Ban đầu họ đều có tên riêng, nhưng nguyên chủ Trì Cẩm Niệm lại lười nhớ, nên đã tiện tay đổi hết.

Trì Cẩm Niệm:

"Khụ khụ!" Trì Cẩm Niệm ho nhẹ vài tiếng: "Người ta lớn lên rồi, mắt nhìn cũng thay đổi. Các ngươi chưa lớn tới mức này, nên không hiểu được đâu. Đợi các ngươi bằng tuổi ta, sẽ thấy mấy bộ đồ trắng bay bay kia thật sự không phải ai cũng mặc được!"

Thải Nguyệt:

"Thiếu chủ! Nhưng người là nhỏ tuổi nhất trong chúng ta mà!"

Trì Cẩm Niệm:

"..."

"Ta có nói đến tuổi không? Ta nói là thái độ của các ngươi!" Trì Cẩm Niệm học theo dáng vẻ của đồng nghiệp cãi nhau với bạn trai, lấp liếʍ cho qua chuyện.

Đợi bốn người kia thay đồ xong quay lại, Trì Cẩm Niệm chia mấy quyển sách vừa mua về cho từng người, mỗi người một cuốn.

Thải Nguyệt cười:

"Ủa, thiếu chủ mua truyện tranh hả? Mỗi người một cuốn, người hào phóng quá! Bộ kịch bản này là vở mới hả?"

Trì Cẩm Niệm cũng không biết nên giải thích thế nào, chỉ nghĩ một hồi rồi đáp:

"Ta muốn mọi người cùng ta diễn một vở kịch."

Cô chỉ vào một chàng trai trông sáng sủa nhất trong nhóm:

"Ngươi, diễn nam chính. Ngươi diễn nam phụ. Còn hai người kia làm quần chúng." Sau đó, cô quay sang Thải Vi và Thải Nguyệt: "Thải Nguyệt, ngươi diễn nữ chính. Thải Vi, ngươi làm nữ phụ."

Thải Nguyệt:

"Tại sao ta phải diễn với A Tây, hắn nói năng không trôi chảy, ta không muốn đâu!"

Trì Cẩm Niệm:

"Ngươi có nhiều yêu cầu quá! Bây giờ nam chính xấu xí cũng đóng được phim cổ trang đấy! Người nói năng không trôi chảy thì đã làm sao?" Cô quay sang nhìn A Tây, thấy hắn ít ra vẫn gầy gò, không đến mức lúng túng như mấy diễn viên đóng cảnh bay từ lầu hai mà vẫn đứng không vững.

A Tây khúm núm, nói đứt quãng:

"Đ-Đa... tạ... thiếu chủ..."

Trì Cẩm Niệm không nói hai lời, đổi luôn kịch bản của A Tây với một diễn viên quần chúng:

"Ngươi đổi vai. Bây giờ ngươi diễn với Thải Nguyệt."

A Tây vừa định mở miệng nói gì đó thì ánh mắt của hắn dừng lại phía cửa lớn. Những người còn lại cũng đồng loạt nhìn về phía sau Trì Cẩm Niệm.

Nhưng cô lại tưởng rằng mấy người này đang nhìn mình chăm chăm. Cô khó chịu quát:

"Nhìn cái gì mà nhìn? Ta có chữ trên mặt sao? Mau nhìn vào kịch bản đi!"

Khụ khụ!

Một tiếng ho khan từ phía sau. Trì Cẩm Niệm quay người lại, nhìn thấy một người đàn ông trung niên.

Người này mặc cẩm bào màu đen viền chỉ vàng, mặc dù không có sợi tóc bạc nào nhưng toàn thân toát lên khí chất lão luyện. Đai lưng bằng vàng đỏ, mũ đội đầu khắc rồng uốn lượn, tất cả đều biểu lộ rõ thân phận cao quý của ông ta.

Mọi người đồng thanh hành lễ:

"Tôn chủ!"

Chỉ còn lại Trì Cẩm Niệm đứng ngây người tại chỗ. Tôn chủ? Chẳng lẽ đây là Ma Tôn trong truyền thuyết?

Cô thử thăm dò:

"Phụ vương?"

Ma Tôn Trì Lân, cha của Trì Cẩm Niệm, là vị bá chủ của Ma giới, đồng thời cũng là phản diện lớn nhất trong toàn bộ tiểu thuyết. Việc ông bất ngờ ghé thăm khiến Trì Cẩm Niệm trở tay không kịp.

Trì Lân liếc mắt nhìn mọi người trong viện, sau đó bước thẳng vào chính điện, ngồi xuống ghế chủ tọa.