Vai Ác Nhận Nữ Chính Làm Sư Tôn

Chương 8

Nói vừa xong, đám chồn vàng lại tiếp tục đuổi theo.

Thấy tình hình không ổn, Trì Cẩm Niệm hoảng hốt. Lúc này, chiếc túi bên hông cô lại phát ra ánh sáng, như muốn nhắc nhở cô: "Nhìn đây! Nhìn đây!"

Đúng như được mách bảo, cô lập tức rút thêm một lá bùa khác, nhanh tay ném về phía sau.

"Đừng—!" Nguyên Thiều vừa định ngăn cản, thì Trì Cẩm Niệm đã buông tay. Lá bùa vàng bay theo gió, một lần nữa dán thẳng lên mặt Hoàng Nhị.

Nhưng lần này, không có tiếng nổ, không có ánh sáng rực rỡ, mà chỉ là một mùi hôi càng lúc càng nồng nặc, pha trộn với mùi khét của lông cháy.

Trì Cẩm Niệm quay đầu lại, giật mình phát hiện Hoàng Nhị không những không bị ngăn cản mà còn rút ngắn khoảng cách đáng kể.

"Sao ngươi lại dùng bùa gia tốc cho hắn?" Nguyên Thiều nắm chặt tay Trì Cẩm Niệm, đôi mắt trong trẻo như đào hoa thoáng lộ vẻ khó chịu, nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng, không có ý trách cứ.

"Ta... ta đâu có biết... Ta tưởng nó cũng là bùa bộc phá..." Trì Cẩm Niệm ấp úng, thực sự không hề hay biết mình vừa làm gì.

"Ngươi thậm chí không nhận ra được loại bùa này sao?" Giọng Nguyên Thiều hơi gấp, nhưng vẫn không nói lời nặng nề.

"Xin lỗi mà, sư tôn..." Trì Cẩm Niệm chẳng còn hơi sức để diễn cảnh đáng thương. Trong tình thế này, kẻ địch đã gần kề, cô nào có thời gian cúi đầu giả vờ buồn bã.

Hoàng Nhị được gia tốc, sức mạnh dường như tăng lên gấp bội. Hắn ta bỏ xa đám thuộc hạ, cái đuôi vốn rũ rượi giờ dựng thẳng lên trời. Nhìn từ xa, trông hắn như cột than đen cháy. Nhưng hắn chẳng quan tâm, ánh mắt chỉ chăm chăm nhắm đến hai mục tiêu phía trước.

Nhìn tình hình, Trì Cẩm Niệm đã kiệt sức. Nguyên Thiều nắm chặt tay cô, bước chân nhanh hơn, giúp cô mượn chút sức lực mà tiến về phía trước. Được Nguyên Thiều kéo chạy, Trì Cẩm Niệm thầm cảm thán: "Đại nữ chủ quả nhiên không đùa, thể lực cũng thuộc hàng vô đối!"

Đám chồn vàng tăng tốc, khiến hai con chuột phía trước càng hoảng sợ. Nhất là con chuột béo, vốn đã bất lợi về thể lực, tuổi tác lại cao, giờ thêm phần gánh nặng, khiến hắn ta thở hồng hộc.

Hắn vừa chạy vừa liếc nhìn Trì Cẩm Niệm và Nguyên Thiều. Tưởng rằng cô gái áo đỏ sắp kiệt sức, ai ngờ chẳng bao lâu sau, cả hai lại tăng tốc!

Không muốn mất mặt trước hậu bối, con chuột béo nghiến răng tiếp tục chạy.

Phía bên kia, Trì Cẩm Niệm không dám sử dụng lá bùa cuối cùng mà chưa biết rõ công dụng. Cô quyết định đưa nó cho Nguyên Thiều xem.

"Sư tôn, người xem cái này..."

Chưa kịp nói hết câu, Hoàng Nhị đã đến rất gần. Hắn ta đưa tay nhắm thẳng vào vai Trì Cẩm Niệm.

Càng lúc càng gần, gần đến mức cô có thể cảm nhận được hơi thở phả ra từ hắn ta.

Ngay khi Hoàng Nhị sắp túm lấy Trì Cẩm Niệm, một cánh tay trắng như tuyết bất ngờ đưa ra chắn trước mặt cô.

Nguyên Thiều đứng chắn giữa cô và Hoàng Nhị.

Hoàng Nhị thấy vậy thì mừng rỡ.

"Đúng là trời giúp ta!" Hắn ta vốn nhắm vào Nguyên Thiều, nhưng suýt bị Trì Cẩm Niệm làm mờ mắt. Giờ đây, pháp lực của Nguyên Thiều đã mất, chỉ cần bắt được nàng, mọi việc sẽ thuận lợi.

Nhận thấy nguy hiểm đang cận kề, Trì Cẩm Niệm bối rối buông lỏng tay, để lá bùa cuối cùng rơi theo gió. Lá bùa vàng bay lượn trong không trung, như có mắt, đáp thẳng lên trán Hoàng Nhị.

Ngay khi lá bùa dán lên trán, hắn ta nhún chân lấy đà, nhảy cao hơn.

"Toang rồi!" Trì Cẩm Niệm hét lớn, cho rằng mình vừa vô tình ban thêm cho hắn ta một kỹ năng đặc biệt nào đó.

Trong khoảnh khắc căng thẳng, cô trượt chân ngã xuống đất. Hoàng Nhị lao đến, móng vuốt vươn ra càng lúc càng gần.

Cô nhắm chặt mắt, chờ đợi cơn đau.

Nhưng thay vì đau đớn, cô lại cảm nhận được hơi thở dịu nhẹ quanh mình. Một mùi hương trà thoang thoảng xoa dịu tâm hồn cô, cùng vòng tay nhẹ nhàng đỡ lấy bờ vai run rẩy.

Tiếng nổ lớn vang lên trên bầu trời, chấn động đến mức cả đất trời như rung chuyển.

Tiếng sấm rền vang như xuyên thủng màng tai. Chỉ đến khi xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, Trì Cẩm Niệm mới dám hé mắt nhìn qua một khe hở. Cảnh tượng trước mặt khiến cô không khỏi ngỡ ngàng.

Cô ngồi bệt xuống đất, phía trước, Nguyên Thiều vòng tay ôm lấy vai cô, cả người che chắn cho cô khỏi bất kỳ nguy hiểm nào. Mặt đất dưới chân vẫn còn sót lại những tia điện màu tím đậm mà trận lôi kiếp vừa rồi để lại, đến mức ngón tay của Trì Cẩm Niệm cũng hơi tê rần.

Trước mặt họ, Hoàng Nhị – kẻ vừa bị cháy sém toàn thân – đã không còn nữa. Thay vào đó là một hố sâu lớn. Trong hố, những tia điện màu tím và xanh lá vẫn lấp lóe, phát ra tiếng "xèo xèo" không ngớt, hòa cùng tiếng gào rú đầy đau đớn của Hoàng Nhị.

Rõ ràng, hắn ta vừa bị ba đạo thiên lôi giáng xuống.