Nuôi Thanh Mai Trúc Mã Làm Vợ

Chương 12

Sự chú ý của cậu ta chỉ dành cho người mà cậu ta muốn tập trung vào.

“Dù sao thì hôm nay nó chịu ra khỏi phòng, chủ động giao tiếp với người khác, cũng đã là một bước tiến rất lớn rồi.” Bạc Ngưng Tâm nói: “Không biết đến bữa tối, nó có xuống ăn cùng không…”

Bình thường, ba bữa ăn của Bạc Tĩnh Thời đều được giải quyết trong phòng, có người giúp việc đưa lên và thu dọn đúng giờ.

Suốt thời gian qua, cô thậm chí chưa từng ăn chung một bữa với cậu ta.

Đến giờ cơm tối, thímTrương mang cơm lên cho Bạc Tĩnh Thời xong, rồi lắc đầu nhìn về phía phòng ăn.

Bạc Tĩnh Thời vẫn như trước, đóng chặt cửa phòng lại để ăn một mình.

Bạc Ngưng Tâm buồn bã đặt đũa xuống.

Ngu Duyệt an ủi cô: “Mới bắt đầu thôi mà, mọi chuyện đều phải từ từ, đừng sốt ruột.”

Bạc Ngưng Tâm nói: “Tớ cũng muốn không vội mà có được đâu. Cậu còn nhớ giọng nói của Tĩnh Thời lúc nó nói chuyện không? Nó lâu quá không nói rồi, cứ thế này thì không tốt cho khả năng ngôn ngữ.”

Không mở miệng nói chuyện trong thời gian dài sẽ khiến năng lực ngôn ngữ thoái hóa, nếu cứ để mặc cậu ta như vậy, rất có khả năng sẽ trở thành chứng mất ngôn.

Ngu Duyệt nói: “Chồng cũ của cậu có phải đã giấu chuyện gì về Tĩnh Thời không? Tớ cứ thấy không đơn giản như vậy.”

Bạc Ngưng Tâm: “Tớ cũng muốn biết lắm, nhưng tớ không dò hỏi được gì thêm, từ miệng của Tĩnh Thời lại càng không khai thác được gì. Hôm nay nó chủ động nói chuyện, cũng là vì Lan Lan. Xem ra nó không chỉ không bài xích Lan Lan, mà còn rất thích Lan Lan.”

Ngu Lan đang ngồi trong ghế ăn trẻ em, chơi đùa với các ngón tay, Ngu Duyệt không nhịn được cười, nửa đùa nửa thật nói: “Muốn cậu nhóc lạnh lùng này mở miệng, còn phải nhờ đến bảo bối Lan Lan của chúng ta ra tay.”

Chị Trương bên cạnh cũng bật cười: “Bảo bối nhỏ đáng yêu thế này, ai mà không thích cho được chứ?”

Quả thật, Bạc Tĩnh Thời rất thích Ngu Lan.

Cậu ta rất ghét trẻ con, bất kể là mấy tuổi.

Trước kia trong sân có mấy đứa nhỏ, đứa nào cũng khiến cậu ta chán ghét.

Ác độc, giả dối, toàn miệng đầy lời nói dối.

Nhưng Ngu Lan thì khác.

Bị bao vây giữa đám đông trong khu vườn, tiếng cười trong trẻo, đôi mắt sáng ngời, như ánh mặt trời ấm áp không thể trốn tránh.

Làn da trắng nõn mềm mại, nhìn là biết rất mịn màng, chạm vào cũng cực kỳ dễ chịu, quả nhiên không sai.

Ôm trong lòng thì mềm mại ấm áp, nhỏ bé như vậy, trên người còn mang theo hương thơm dịu nhẹ của em bé.

Bạc Tĩnh Thời thích Ngu Lan, nhưng có vẻ Ngu Lan lại không thích cậu ta.

Người lớn nói rằng Ngu Lan thích cậu ta, nhưng cậu ta không phải ngốc – trẻ con rất nhạy cảm với việc thích hay không thích người khác.

Ngu Lan sợ cậu ta.

Là vì thấy cậu ta hung dữ sao?

Ánh đèn sáng trưng trong phòng chiếu lên gương mặt đang suy nghĩ của Bạc Tĩnh Thời.

Cậu ta đi vào nhà vệ sinh, mặt gương sáng loáng phản chiếu khuôn mặt non nớt vô cảm của mình.

Không đẹp. Bạc Tĩnh Thời kết luận như vậy.

Khi đứng trước cửa sổ sát đất quan sát khu vườn, mọi người đều cười với Ngu Lan, ban đầu Ngu Lan sợ sệt, dè dặt, nhưng chẳng bao lâu sau đã cong mắt cười rạng rỡ.

Chỉ cần cậu ta cũng cười như họ, thì Ngu Lan cũng sẽ cười với cậu ta, rồi sẽ thích cậu ta sao?

Cậu ta đứng lên ghế nhỏ, đối mặt với gương, cố gắng điều khiển cơ mặt để tạo ra một nụ cười.

Khóe môi một bên kéo lên, bên kia lại rũ xuống, gương mặt chẳng những không dịu dàng mà còn có chút vặn vẹo.

Bạc Tĩnh Thời nhìn vào gương, khẽ gọi: “Bảo… bối.”

Âm thanh phát ra cứng nhắc, khó nghe.

Bảo sao Ngu Lan lại khóc.

Bạc Tĩnh Thời cụp mắt xuống, bóng tối dưới mắt phủ kín vẻ cô đơn không thể xua tan.

Một lúc lâu sau, cậu ta lại ngẩng hàng mi dài lên, nhớ lại nét mặt dịu dàng khi Ngu Duyệt và Bạc Ngưng Tâm dỗ em bé.

Cậu ta bắt chước nụ cười của họ, bắt chước cả sự dịu dàng trong lời nói, lặp đi lặp lại.

Lúc đầu cực kỳ gượng gạo, thậm chí có phần quái dị.

Vài tiếng trôi qua, sự cố gắng bắt đầu có kết quả.

Cơ mặt không còn cứng đờ như trước, ngay cả cách phát âm “bảo bối” cũng dần trở nên tự nhiên và nhẹ nhàng.