Chương 6: Anh Hổ
Người Trung Quốc đa phần đều thích hóng chuyện. Chỉ cần có vài người xếp hàng, thì những người xếp hàng phía sau sẽ ngày càng đông lại nhìn thấy bánh bao mua một tặng một, lập tức gọi bạn bè, hận không thể cho cả thế giới đều đến “hốt” khuyến mãi.
Cứ như vậy, còn có người không ngừng chen lên hỏi: "Làm gì đấy? Bánh bao nhà này ngon không?"
Tuy chỉ trong chốc lát, nhưng đã có khách quay lại. Một bà cụ bưng bát, nghe thấy câu này vội vàng gật đầu: "Ngon, vừa nãy ta mua hai cái, cháu trai ta thích ăn lắm. Kể cả nhân chay cũng thơm lắm có mùi thịt!"
Đây quả thực là quảng cáo sống, những người xung quanh ban đầu không định xếp hàng, nghe xong đều đi xếp hàng. Tiệm mới, mua một tặng một kèm một chén súp miện phí lại còn ngon!
Khuyến mãi này không “hốt” tối nay chắc là mất ngủ quá!! Cậu nhìn số bột và nhân còn lại, bảo anh cả ra ngoài viết mấy chữ lên bảng đen nhỏ. Bán giới hạn số lượng, mỗi người chỉ được mua hai phần, hết hàng đóng cửa ngày mai mời đến sớm.
"Ơ, sao lại giới hạn số lượng?"
"Chắc là do quá đông người rồi? Ôi chao, sao lại xếp hàng dài thế này!"
"Sợ là bánh bao không còn nhiều, không biết đến lượt chúng ta còn không?"
Hàng người rõ ràng trở nên sốt ruột nhưng cậu không hề nao núng, vẫn bình tĩnh gói bánh bao.
"Làm cái gì đấy? Sao nhiều người thế?" Bên ngoài truyền đến tiếng quát tháo ồm ồm, tiếp theo đó, hàng người trở nên hỗn loạn, có người muốn chen hàng.
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy bảy tám tên côn đồ đang xô đẩy những ông bà đang xếp hàng. Thời buổi này, xếp hàng hoàn toàn dựa vào ý thức, căn bản không thể hạn chế. Huống chi bây giờ khắp đường phố đều là côn đồ du côn, những người này nhìn thì không có bản lĩnh gì, nhưng lại rất giỏi gây sự.
Đắc tội với bọn họ, giống như chiêu rủ ruồi nhặng vậy, không đau không ngứa, nhưng rất khó chịu. Đặc biệt là những người buôn bán đồ ăn như bọn cậu, lỡ như bị ai đó đổ phân trước cửa hàng, hoặc bị người ta la ó ăn vào bị đau bụng thì đúng là mất ăn mất ngủ.
"Còn mua một tặng một kèm một chén súp miễn phí à? Sao không tặng hết đi? Mở ra, cho anh Hổ tao nếm thử!" Tiếng quát ngày càng lớn.
Cậu thở dài, đặt bánh bao xuống, tiện tay rút từ dưới thớt ra một cây gậy nắm chặt trong tay định bụng đi ra ngoài. Với đám côn đồ này không thể nói lý lẽ, hoặc là đánh cho bọn chúng một trận tơi bời hoặc là phải cho bọn chúng chút lợi lộc.
Cậu không định dây dưa lâu dài, tốt nhất là đánh nhau một trận. Ai mà chẳng biết tống tiền? Chỉ cần xảy ra chuyện, đưa bố mẹ vào bệnh viện không tống tiền chết bọn chúng mới lạ!
Tục ngữ nói, người nghèo sợ kẻ liều, kẻ liều sợ kẻ điên, kẻ điên sợ kẻ liều mạng. Hai anh trai cậu quanh năm làm ruộng, sức khỏe rất tốt, xử lý đám côn đồ này chỉ như đùa giỡn. Ninh Huyên thấy dáng vẻ này của cậu, phì cười.
Anh đứng dậy nói: "Cần gì phải để ông chủ tự mình ra tay? Cá Nhỏ, mau ra ngoài xem sao, đừng để mấy kẻ không biết điều làm ảnh hưởng đến mọi người xếp hàng."
Tên thiếu niên được gọi là Cá Nhỏ dạ một tiếng, chạy ra ngoài: "Làm gì đấy? Yên tĩnh nào! Anh Huyên đang ăn cơm ở trong đấy!"
Côn đồ trong trấn rất nhiều nhưng ai cũng biết anh Huyên. Tuy anh Huyên là người mới đến trấn nhưng có quan hệ với quân đội, không dễ chọc. Mấy năm nay, mấy tên “đại ca” trong trấn đều bị anh Huyên xử lý hết, kẻ thì đi tù, kẻ thì đi cải tạo, còn có vài kẻ “ăn lạc” chưa kịp uống rượu đã…
Cậu ngạc nhiên nhìn người thanh niên đang cười tủm tỉm kia, rồi đặt gậy xuống, rửa tay, tiếp tục gói bánh bao. Có người đứng ra lo liệu, cậu cũng đỡ phải bận tâm.
Kiếp trước làm nghề này nhiều năm, những thành phần này cậu gặp không ít. Càng là những kẻ quát tháo om sòm lại càng là kẻ ở tầng lớp thấp nhất, trên đầu còn năm bảy tên đại ca, chỉ có thể làm đại ca trong đám nhóc con chưa hiểu chuyện đời.
Vừa nãy Ninh Huyên bước vào có người nhường chỗ, có người cười tủm tỉm chào hỏi, tuy còn trẻ nhưng khí thế bức người. Người như vậy ngược lại sẽ không gây sự với những tiểu thương nhỏ lẻ.
Không đáng, mất mặt. Bên ngoài bỗng nhiên yên tĩnh lại, một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa, trên người có sẹo, trông chừng ba mươi tuổi đi vào: "Ôi chao, không biết anh Huyên ở đây."
"Ăn cơm cũng không yên, mấy ông bà già bên ngoài chọc gì đến anh?" Ninh Huyên vẫn chống cằm, nụ cười trên mặt không hề tắt: "Mau bưng bát canh cho anh Hổ, xem anh Hổ mệt thế kia."
Lập tức có một cậu thanh niên đi múc canh, căn bản không cần chị dâu cậu phải động tay. Vừa nãy bên ngoài ồn ào như vậy, đã dọa mấy người phụ nữ trong nhà sợ hết hồn, bây giờ đều trốn trong bếp, không dám ra ngoài.
"Tôi tự làm, tôi tự làm." Anh Hổ bước nhanh hai bước, nhận lấy bát canh từ tay cậu thanh niên, cẩn thận đặt lên bàn: "Hầy, đám nhóc con dưới trướng không biết nhìn sắc mặt, sáng sớm chưa ăn gì, chắc là đói rồi nên mới mất kiểm soát."
Trùng hợp lúc đó, hai xửng bánh bao bên ngoài chín.
"Nhân thịt hay nhân chay? Mua nhân thịt tặng nhân chay, mua nhân chay cũng tặng nhân chay. Trên bảng đen có ghi nhân bánh." Cậu không ngẩng đầu lên nhưng giọng nói rất rõ ràng, mọi người trong nhà đều nghe thấy.
Mẹ Sở toát mồ hôi hột, bà luôn cảm thấy con trai mình quá bình tĩnh, không hề sợ hãi đám côn đồ này.
"Hai cái nhân thịt, nhân chay gì cũng được, mấy người anh mang đến đều như vậy. Còn anh Hổ?" Ninh Huyên nhìn sang anh Hổ.
"Giống nhau, giống anh Huyên." Anh Hổ cười gượng, bây giờ có Ninh Huyên ở đây, cho dù muốn mua hết cũng không dám.
Một tiệm bánh bao nhỏ, sao lại có thể thu hút được người này đến đây? Cha cậu cúi đầu dọn bánh bao cho mọi người trong nhà, sau đó mới bắt đầu bán ra ngoài.
Những người xếp hàng bên ngoài bị dọa chạy mất một số nhưng thấy hình như không có chuyện gì, lại tiếp tục xếp hàng. Chỉ là những người đứng phía trước ban đầu thì hơi thiệt thòi, tự trách mình nhát gan, giờ lại phải xếp hàng cuối, không biết còn mua được bánh bao không.
Hai xửng bánh bao tổng cộng một trăm cái, rất nhanh đã bán hết. Hàng người vẫn chưa thấy ngắn lại nhưng bánh bao cũng lần lượt chín, được cho vào hộp cơm một cách trật tự.
Ninh Huyên cầm một cái bánh bao nhân thịt là nhân thịt hành. Vỏ bánh vàng ruộm mềm mại, xé ra thì nước bên trong nhỏ giọt, hơi nóng mang theo mùi thơm phả ra chấm nhẹ một chút giấm, cắn một miếng nhỏ: "Ồ, ngon đấy!"
Cậu lại nhìn Ninh Huyên, đôi mắt lộ ra cong cong. Sao lại không ngon được? Bên trong có gia vị bí truyền của cậu, cho dù chỉ là một nắm cỏ dại trộn vào làm nhân cũng ngon.
"Ngon, ngon!" Anh Hổ ăn ngấu nghiến, bị nhân bánh bao nóng làm bỏng cũng không buông.
Tuy nói là đại ca nhưng trong túi anh ta thật sự không có mấy đồng. Hơn ba mươi tuổi rồi, trước đây cũng từng lấy vợ nhưng vợ anh bỏ theo trai. Từ đó về sau không thể lấy vợ nữa.
Anh ta cũng không có học, không biết chữ. Đi học lớp xóa mù được hai lần vì quấy rối phụ nữ bị bắt giam mười ngày, từ đó không đi nữa. Anh chị em trong nhà cũng không thân thiết với anh ta, chỉ có bố mẹ già sống dựa vào chút tiền trợ cấp ít ỏi nhưng chút tiền trợ cấp đó thì có tác dụng gì? Ăn không được thịt, cũng uống không được rượu.
Chi bằng ra ngoài tìm một đám đàn em đi lang thang khắp nơi. Lang thang được thì có ăn có uống, không được thì cùng lắm bị đánh một trận, nghỉ ngơi hai ngày lại là một trang hảo hán.
Nhưng anh Hổ cũng biết, Ninh Huyên không phải là người anh có thể chọc vào. Không chỉ riêng anh, mà ngay cả mấy tên đại ca trên đầu anh cũng không muốn chọc vào Ninh Huyên.
Có anh ta ở đây, muốn thu phí bảo kê trong trấn cũng khó, sơ ý bị bắt gặp, da cũng bị lột một lớp nhưng bánh bao này đúng là ngon thật, bốn cái bánh bao to, sao lại có cảm giác chưa nếm được mùi vị gì đã hết rồi?
Cậu có thể nhìn ra, Ninh Huyên này chắc canh được dạy dỗ rất tốt. Ăn uống rất nhanh nhưng không phải kiểu ăn ngấu nghiến, ngay cả khi ăn bánh bao, động tác cũng rất tao nhã đẹp mắt. Ăn xong khóe miệng không dính dầu mỡ, quần áo không dính giấm, rửa tay trong chậu nước, lại là một con người sạch sẽ gọn gàng.
Ninh Huyên ăn uống no say, móc từ trong túi ra mấy tờ một tệ đặt lên bàn: "Bữa này của anh Hổ, tôi mời."
"Ấy ấy, không làm phiền anh Huyên, chúng tôi mang theo tiền rồi." Anh Hổ vội vàng móc túi, móc mãi mới lấy ra được một nắm tiền lẻ nhàu nát bẩn thỉu.
"Phiền gì chứ? Tiệm mới khai trương còn phải nhờ anh Hổ giúp đỡ trông coi? Sợ có kẻ không biết điều, đến đây gây rối, làm ảnh hưởng đến mọi người ăn cơm thì sao?" Ninh Huyên không cất tiền lại, đứng dậy nhìn cậu: "Ngày mai tôi lại đến, nếu đến muộn, mong ông chủ giữ lại phần bánh bao của tôi."
"Được." cậu gật đầu: "Tối đa giữ đến mười hai giờ, đến giờ đó chúng tôi cũng sắp đóng cửa rồi."
"Vậy thì không vấn đề gì, cảm ơn ông chủ." Ninh Huyên hai tay đút túi lùi lại một bước, dáng vẻ rất bảnh bao: "Đi đây, về nhà máy làm việc thôi."
"Anh Huyên đi thong thả, anh yên tâm, có tôi ở đây không ai dám gây rối." Anh Hổ lẽo đẽo theo sau, khúm núm như một tên thái giám.
Tiễn Ninh Huyên đi rồi, anh Hổ cũng không dẫn đàn em vào tiệm nữa, mà túm năm tụm ba ngồi dưới bóng cây gần đó, nhìn chằm chằm vào hàng người đang xếp hàng.
Anh ta cũng biết điều, biết người của mình ở trong tiệm sẽ ảnh hưởng đến việc buôn bán của ông chủ. Chỉ là tại sao Ninh Huyên lại quan tâm đến tiệm này như vậy? Chẳng lẽ là do người của anh ta mở?
Trông không giống lắm... Chưa đến mười hai giờ, bánh bao đã bán hết những người không mua được bánh bao đều thở dài, xem ra ngày mai phải đến xếp hàng từ sớm.
"Phi Dương, tên anh Hổ kia vẫn còn ở ngoài kìa." Bố cậu dọn xửng hấp đi vào, nhìn mấy tên côn đồ dưới bóng cây bên ngoài, lo lắng đến mức da đầu tê dại.
"Không sao đâu." Cậu lấy ra mấy hào, bảo anh cả chạy ra cửa hàng bách hóa mua mười mấy cây kem đậu đỏ về, rồi tự mình mang ra ngoài.
"Vất vả cho anh Hổ rồi, ăn mấy cây kem cho mát." Cậu đưa cái chậu qua: "Ngày mai tôi sẽ giữ lại phần bánh bao của anh."
"Không không, không vất vả." Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của cậu, trong lòng anh Hổ không khỏi thấy bất an, anh chia kem cho đàn em, rồi mới cười nói: "Mọi người cũng vất vả rồi, bận rộn cả buổi sáng. Ngày mai chúng tôi nhất định sẽ đến sớm, yên tâm, không ai dám gây rối ở đây đâu."
Nói xong, anh ta ngậm cây kem, gọi đàn em nhanh chóng rút lui. Tên Sở Phi Dương này trông sao lại giống Ninh Huyên thế nhỉ. Cười tủm tỉm nhìn là biết đầy bụng mưu mô.
Chắc chắn cho dù không có Ninh Huyên, anh ta cũng không chiếm được chút lợi lộc nào ở đây. Cậu quay lại tiệm, cửa tiệm đã đóng, mọi người trong nhà không kịp ăn cơm, vùi đầu đếm tiền. Một hộp toàn tiền lẻ, đếm đi đếm lại mấy lần, vậy mà được hơn hai trăm năm mươi tệ!
"Không lỗ, còn lãi hơn bốn tệ!" Mẹ Sở mừng rỡ, khuyến mãi bánh bao mà vẫn không lỗ, nếu không khuyến mãi, chẳng phải là phát tài rồi sao!
Cậu đã tính toán từ trước, một cân bột có thể hấp được mười cái bánh bao, mười cân bột là một trăm cái. Hôm nay nhà cậu dùng hết ba trăm cân bột mì, một trăm năm mươi cân bột ngô, bốn nghìn năm trăm cái bánh bao.
Trong đó hai nghìn cái nhân thịt, là hai trăm năm mươi tệ. Thêm vào đó cuối cùng không còn nhân thịt nữa, nhân chay cũng bán được hơn hai trăm cái là hai mươi tệ.
Khoản chi phí lớn nhất chính là bốn mươi cân thịt và năm mươi cân đậu phụ. Thịt tương đối đắt, đậu phụ phải dùng tem phiếu, coi như là khoản chi lớn. Còn lại đều mua ở nhà, theo giá bán cho trạm lương thực và cửa hàng bách hóa không có người trung gian kiếm lời, đương nhiên là rẻ.
"Sau này không khuyến mãi nữa, chắc một ngày bán không được nhiều bánh bao như vậy, nhưng khi đó đều là lãi rồi." Cậu xoa xoa vai, bận rộn cả buổi sáng suýt nữa thì mệt chết, cảm giác đã rất lâu rồi không đứng làm việc lâu như vậy.
Cậu phải đi tìm người đóng mấy cái ghế quầy bar, nếu không cứ đứng như vậy cả ngày, sớm muộn gì cũng bị giãn tĩnh mạch.
Mẹ Sở vẫn còn hơi lo lắng: "Ngày mai cái tên anh Hổ, anh Huyên gì đó, có đến nữa không?"
Cậu cười nói: "Không sao, đừng sợ, bọn họ đến ăn cơm cũng phải trả tiền."
Mấy hào cũng tham lam, làm sao làm được đại ca chứ. Ninh Huyên này cũng có chút bản lĩnh, làm linh vật trong tiệm cũng rất tốt.