Quay Về Năm 1990 Cậu Làm Bố Của Cha Mình

Chương 1: Sở Phi Dương

Chương 1: Sở Phi Dương

Người ta nói đời người như một vở kịch, quả không sai. Cậu thấy cuộc đời mình đúng là một tấn bi kịch. Năm cậu bốn tuổi, bố mẹ ly hôn. Lão già thối tha ấy - bố cậu - nói rằng đã tìm được chân ái, bất chấp mẹ cậu khóc lóc khuyên can, vẫn kiên quyết dứt áo ra đi.

Năm cậu tám tuổi, mẹ cậu bệnh nặng qua đời. Cậu sống dưới sự nuôi dưỡng của các cậu, thi đại học không đỗ, lại không muốn chịu cảnh sống dựa, nên quyết định đi học nấu ăn.

Nghĩ bụng, một nghề cho chín còn hơn chín nghề, có chút tay nghề sau này cũng dễ dàng hơn. May mắn là cậu có chút thiên phú về nấu nướng, năm ba mươi lăm tuổi đã giành được giải vàng trong cuộc thi nấu ăn quốc tế.

Ban đầu, cậu cứ nghĩ sau này mình sẽ làm bếp trưởng trong một nhà hàng lớn, dẫn dắt vài đệ tử, sống cuộc sống an nhàn trước tuổi.

Nào ngờ đâu, cậu lại nhận được điện thoại của lão già thối tha kia. Hắn ta bỗng dưng nổi hứng, muốn để lại toàn bộ tài sản cho cậu, chứ không phải cho con trai của cái gọi là chân ái. Chỉ vì chuyện vớ vẩn này mà cậu bị con trai của chân ái tông chết.

“Bố, đây, đây là thành phố lớn sao?” Một cậu bé chừng sáu bảy tuổi rụt rè đi theo sau người bố chân dài, khuôn mặt đen nhẻm với đôi mắt to tròn nhìn quanh: “Nhiều xe quá.”

Bây giờ là năm 1989, đất nước đã cải cách mở cửa không ít người bắt đầu kinh doanh, người mua được ô tô cũng không ít.

Tuy chưa có cảnh tượng xe cộ tấp nập như sau này nhưng đối với một cậu bé từ nông thôn ra thì quả thật là mở mang tầm mắt. Ở nông thôn, ngay cả xe đạp cũng hiếm khi thấy.

Người bố trẻ thờ ơ ừ một tiếng tìm thấy quán cà phê kia, đẩy cửa bước vào.

“Hoan nghênh quý khách, xin hỏi quý khách mấy người?” Nhân viên phục vụ mặc áo gi lê đen kiểu Tây, tóc chải bóng mượt, gặp ai cũng cười.

Nhưng khi nhìn thấy hai bố con ăn mặc quần áo vá víu trước mặt, nụ cười cũng nhạt đi không ít.

“Tôi có hẹn.” Người bố trẻ gật đầu với nhân viên phục vụ: “Một người phụ nữ, họ Trương.”

“Ồ là khách của cô Trương sao? Mời đi lối này.” Nhân viên phục vụ vẫn cười nhưng ánh mắt đầy tò mò.

Cô Trương vừa mới đến, đi cùng cô còn có một người đàn ông đeo kính gọng vàng, âu phục giày da, hai người nhìn thế nào cũng giống một đôi, không biết có quan hệ gì với hai bố con ăn mặc rách rưới này.

“Sở Phi Dương? Anh, sao anh lại đưa Triệu Triệu đến đây?” Trương Diễm Như kinh ngạc nhìn cậu bé đen nhẻm: “Anh… chuyện này, anh đưa con đến làm gì?”

Cậu bé nhìn người phụ nữ ăn mặc sang trọng trước mặt, theo bản năng núp sau lưng bố. Sao người phụ nữ này lại biết tên ở nhà của mình là Triệu Triệu nhỉ? Kỳ lạ thật.

Cậu kéo ghế ngồi xuống đối diện Trương Diễm Như, lạnh nhạt gật đầu với người đàn ông đang nhìn mình: “Dẫn nó đi cho biết.”

Trương Diễm Như có chút lúng túng, không khỏi liếc nhìn người đàn ông bên cạnh: “Anh Hồng Cương, anh ấy, anh ấy chính là…”

Lưu Hồng Cương đẩy gọng kính, mỉm cười: “Đã đến rồi thì cùng ngồi đi. Thật ra chuyện này cũng là do Diễm Như sai nhưng dù sao bây giờ hai người cũng không cùng đường, chia tay cũng là chuyện tốt.”

Cậu suýt nữa thì bật cười. Sau vụ tai nạn xe, cậu xuyên không đến năm 1989. Tỉnh dậy, cậu phát hiện mình đã thay đổi thân phận. Càng dở khóc dở cười hơn là cậu còn được làm bố mà chẳng tốn công sức gì, đứa con trai này lại chính là lão già thối tha kia.

Thật trớ trêu, bố nó không nuôi nó lúc nhỏ, giờ nó lại phải nuôi bố nó lúc nhỏ. Sau khi tỉnh lại được mấy ngày, cậu đã nắm rõ thân phận mới của mình.

Cậu họ Sở, theo họ mẹ nhưng gia đình này cũng họ Sở, là một gia đình nông dân bình thường. Trên cậu có hai anh trai, đều là những người nông dân chân chất thật thà. Dưới cậu còn một em trai và hai em gái, em trai năm nay mười tám tuổi cũng đến tuổi lấy vợ rồi, em gái là sinh đôi đang đi học.

Nói ra thì cả nhà họ Sở đều rất thật thà chất phác nhưng chỉ có nguyên chủ này là có chút ngỗ ngược, nhất quyết phải cưới một nữ thanh niên trí thức năm xưa ở lại, bất chấp nữ thanh niên trí thức này hơn mình bốn tuổi.

Chính là Trương Diễm Như ăn mặc sang trọng trước mặt này. Kết hôn không lâu, Trương Diễm Như mang thai, sau khi sinh con lại đòi đi học đại học.

Nhà họ Sở vất vả nuôi cô ta mấy năm, bây giờ tốt nghiệp đại học rồi, cô ta lại tìm được đối tượng ở trường đại học, quay về đòi chia tay.

Tại sao lại là chia tay? Bởi vì hai người chưa đăng ký kết hôn. Năm đó kết hôn cũng chỉ là bày rượu ở làng, để cả làng làm chứng, coi như là đã kết hôn. Người nông thôn trước đây chưa có khái niệm đăng ký kết hôn mới được coi là chính thức kết hôn, kết quả điều này lại trở thành cái cớ của Trương Diễm Như.

Còn đứa con này nữa. Cậu suýt nữa thì cười thành tiếng, nguyên chủ căn bản chưa từng động vào Trương Diễm Như, chỉ là vài lần say rượu hai người nằm chung giường, vậy mà lại có con!

Chuyện này vẫn là lão già thối tha kia nói với cậu trước khi cậu xuyên không, lúc đó hắn ta đang nằm trên giường bệnh. Hắn ta nói cái gì mà nhà họ Sở vì sĩ diện, nhất quyết không cho hắn ta đi theo mẹ ruột, sau đó lại không đối xử tốt với hắn ta, nhà nghèo rớt mồng tơi, đều là nhờ hắn ta tự mình nỗ lực mới có được cơ hội học hành.

May mắn thay, năm mười tám tuổi, mẹ ruột đến nhận hắn ta, hắn ta liền không chút do dự rời khỏi cái làng quê nghèo khó đó, theo mẹ ruột đổi họ thành Tống.

Bố ruột có tiền, mời gia sư giỏi, chọn trường học tốt cho hắn ta học lại một năm rồi thi đại học, sau khi tốt nghiệp lại vào công ty của bố ruột nên mới có thành tựu như ngày hôm nay.

Trong miệng hắn ta, lão già ngoan cố không có lòng tốt đó chính là nguyên chủ Sở Phi Dương hiện tại, năm đó đã từ chối tiền nuôi con mà mẹ hắn ta đưa, sau này khi hắn ta thành đạt trở về muốn cho ông ta chút tiền lại bị từ chối.

Sống cô khó lẻn, chết cũng chẳng có lấy một đứa con nối dõi. Dù sao, khi biết được thằng nhóc củ cải này chính là lão già thối tha kia, cậu đã suy nghĩ mấy ngày xem có nên bóp chết nó luôn hay không nhưng mà thằng bé này rất quấn quýt cậu, lại rất thông minh, cuối cùng cậu vẫn không xuống tay được.

Sau khi nhận được điện thoại của Trương Diễm Như gọi đến trụ sở đại đội trong làng, cậu suy nghĩ ba giây. Năm đó cô nhất quyết nói là lão già ngoan cố không cho cô đi theo mẹ ruột, bây giờ cũng để cô biết, rốt cuộc là chuyện gì. Coi như cậu tốt bụng, không bắt nạt trẻ con.

“Sở Mộc Thịnh, đây là mẹ con nhanh, gọi mẹ đi.” Cậu hoàn toàn là muốn thay lão già ngoan cố kia xả giận làm cho Trương Diễm Như trơ trẽn này phải khó chịu.

Nghĩ đến việc mình đã gọi Trương Diễm Như là bà nội mấy năm trời, cậu lại thấy buồn nôn. Người phụ nữ này miệng toàn nói dối, lúc đầu lão già thối tha kia theo đuổi mẹ cậu, cô ta giả vờ ra vẻ người tốt, nói mẹ cậu là con nhà gia giáo, cô ta thích nhất là người đọc sách nhưng chờ đến khi lão già thối tha kia tìm được cái gọi là chân ái, cô ta liền trở mặt, nói nhà mẹ cậu trèo cao, chỉ có gia thế của người phụ nữ kia mới xứng với con trai cô ta.

Bây giờ phải để cho con trai ngoan của cô ta từ nhỏ đã được lĩnh hội rõ nét bộ mặt của mẹ ruột, khỏi phải ấm ức trong lòng, đến già cũng không quên chuyện này. Cần phải biết, cô ta đã bị bố ruột của lão già thối tha kia bỏ rơi, mới bụng mang dạ chửa gả cho lão già ngoan cố kia.

Cậu thật sự cảm thấy lão già ngoan cố kia quá ngây thơ, nhất quyết rước về nhà một cái sừng, còn bị cái sừng đó lừa gạt hút máu bao nhiêu năm, hết giá trị lợi dụng thì bị đá một cái. Nghĩ như vậy, lão già thối tha kia đúng là giống mẹ nó.

Sở Mộc Thịnh dù sao cũng mới bảy tuổi, nó chỉ mơ hồ nhớ hồi nhỏ đã từng gặp mẹ ruột, sau đó mọi người trong nhà đều nói mẹ đi học đại học, học bốn năm trời không về nhà cũng không gửi tiền về.

Bố nó thì có đến trường tìm mẹ nó nhưng không mang nó theo. Hơn nữa vì tiền xe đi lại quá đắt, nên chỉ đi gặp hai lần mà thôi.

Bây giờ nhìn thấy mẹ ruột, Sở Mộc Thịnh vẫn rất vui vẻ: “Mẹ!”

Trương Diễm Như mặt mày sa sầm, lại liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.

Lưu Hồng Cương cười nói: “Đứa bé này cũng ngoan đấy.” Nhưng cũng chỉ nói một câu như vậy, rồi im lặng.

Trương Diễm Như thở phào nhẹ nhõm, cô ta chậm rãi ngồi xuống ghế, vẫy tay với nhân viên phục vụ: “Làm phiền, cho một ly cà phê, một ly sữa.”

Nhân viên phục vụ đứng không xa, đã hóng hớt được kha khá chuyện, mắt sáng rực nhưng khi nghe thấy tiếng gọi, vẫn vội vàng chạy đến quầy bar đặt đồ, không quên nháy mắt ra hiệu với quản lý quầy bar: “Người phụ nữ kia là mẹ ruột của đứa bé đó.”

Quản lý quầy bar bĩu môi: “Thôi đi, chuyện này.”

Mấy năm nay, anh ta thấy cũng nhiều rồi. Dù là bố hay mẹ, năm xưa vì không muốn lao động mà kết hôn với người nông thôn, bây giờ vừa về thành phố liền trở mặt không nhận người.

Sở Mộc Thịnh ngồi trên ghế da thật, bồn chồn lo lắng, không biết đặt tay ở đâu. Nó còn cẩn thận nhìn móng tay của mình, nhân lúc người lớn không chú ý, cúi đầu cạy đất bám trong móng tay.

Cậu cũng không nói gì, chỉ nhìn hoa văn trên bàn. Lão già ngoan cố năm đó vẫn luôn cho rằng Sở Mộc Thịnh là con trai mình, cho dù vợ phản bội ông ta, ông ta vẫn cố gắng hết sức nuôi con. Nhưng người nông thôn nuôi con thì tinh tế được đến đâu? Mặc dù ông ta đã cố gắng nhưng trong miệng lão già thối tha kia, ông ta vẫn làm lỡ dở tuổi thơ của nó.

Chưa kể đến việc Trương Diễm Như mang lão già thối tha kia đi, khiến lão già ngoan cố kia biết được mình vẫn luôn nuôi con cho người khác, đả kích này lớn đến mức nào.

Hình như lão già ngoan cố kia cũng mất sớm, lão già thối tha kia đã nói, khi nó hơn ba mươi tuổi, đã đến đưa tiền cho lão già ngoan cố kia. Ông ta không nhận, nhưng không lâu sau khi nó đi, ông ta đã mất. Nghĩ lại, lão già ngoan cố kia mất lúc cũng chỉ hơn năm mươi tuổi.

Bây giờ cậu trở thành lão già ngoan cố, lão già thối tha kia rơi vào tay cậu, cậu còn có thể nuông chiều nó sao? Đùa à, nằm mơ cũng muốn đánh nó ba bữa một ngày đấy.

Đợi cà phê và sữa được mang lên, Trương Diễm Như mới cuối cùng lên tiếng: “Phi Dương, em biết chuyện này đối với anh… em rất xin lỗi anh nhưng dù sao chúng ta thật sự không phải người cùng đường, năm đó em gả cho anh cũng là bất đắc dĩ. Em hơn anh bốn tuổi, năm đó cũng là thật sự không chịu đựng được nữa.”

Cậu cười lạnh. Cái gì mà không chịu đựng được nữa, là kim chủ không cần cô ta không mang cô ta về thành phố, chạy mất rồi. Cô ta lại mang thai, không về thành phố được, không còn cách nào mới gả cho lão già ngốc nghếch kia.

Năm đó lão già ngốc nghếch kia mới mười sáu tuổi, cô ta cũng xuống tay được. Thằng ngốc mười sáu tuổi vẫn luôn coi Trương Diễm Như là nữ thần, làm sao biết được mình rước về nhà thứ gì. Trương Diễm Như thấy cậu không tức giận cũng không nói gì, càng thêm lúng túng.

“Em biết mình có lỗi với anh, có lỗi với nhà họ Sở nhưng anh nên biết, em căn bản không yêu anh, em và anh, không có chút tiếng nói chung nào.”

Cậu ngẩng mắt nhìn cô ta: “Vậy nên ngay cả con trai cô cũng không cần nữa sao? Nó là con ruột của cô, cô nỡ lòng nào?”

Mặc dù Sở Mộc Thịnh không ở bên mẹ ruột lâu nhưng dù sao cũng mới bảy tuổi, vừa nghe thấy mẹ ruột không cần mình nữa, lập tức đỏ hoe mắt: “Mẹ, mẹ không cần con nữa sao?”

Trương Diễm Như càng thêm lúng túng, cô ta cũng không ngờ cậu lại đưa con trai đến đây. Chuyện như thế này, mẹ ruột nói thẳng mặt không cần nó nữa, sẽ khiến nó nghĩ như thế nào.

“Dù sao con cũng họ Sở.” Trương Diễm Như nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của cậu, tuy trong lòng rất ngạc nhiên, nhưng cũng có chút bực bội: “Mẹ sắp lấy chồng rồi, không thể mang con theo nhưng mẹ cũng sẽ không bạc đãi con, bởi vì con là do mẹ sinh ra, không có người mẹ nào thật sự không yêu con mình.”

Nói xong, cô ta nhấc một chiếc túi vải bạt dưới đất lên, đặt trên bàn đẩy về phía cậu: “Bao nhiêu năm nay cảm ơn nhà họ Sở đã nuôi em ăn học, trong túi này có mười nghìn tệ, coi như là bồi thường cho nhà họ Sở.”

Mười nghìn tệ, vào năm 1989 thật sự là không ít phải nói là Trương Diễm Như này có chút bản lĩnh, còn chưa kết hôn, đã moi được mười nghìn tệ từ tay họ Lưu rồi.

Chỉ tiếc, Lưu Hồng Cương này cũng chỉ là đá kê chân của cô ta. Đợi cái gọi là chân ái quay về, trong mắt cô ta còn có họ Lưu nữa không? Đừng nói là họ Lưu, ngay cả hai đứa con sinh cho hắn ta cô ta cũng không cần. Nếu không phải kim chủ chân ái của cô ta vẫn luôn không có con, Trương Diễm Như căn bản sẽ không nhớ đến, mình còn có một đứa con bị bỏ rơi ở nông thôn.