Bạch Nguyệt Quang Đọa Ma

Chương 11

Nếu nói là tu sĩ đi những nơi khác thu nhận đệ tử mang về, cũng không phải là không có khả năng.

Nhưng tu sĩ bình thường sau khi về tông môn đều sẽ tập trung các đệ tử mới đến tại nhà trúc ngoại môn.

"Tôi..." Minh Thanh nắm chặt tay áo, rõ ràng là đang căng thẳng, nhưng không lập tức trả lời.

Nàng không biết nữ tử trước mắt có quan hệ gì với Mạc Lưu Nguyệt, cũng không chắc có nên nói cho nữ tử này biết chuyện của mình hay không.

Mạc Lưu Nguyệt chỉ bảo nàng ở đây chờ nàng ấy quay lại.

Doãn Đạo Linh thấy Minh Thanh không trả lời, khẽ nhíu mày, không giận mà uy: "Thượng Thanh Tông trọng địa, há để ngươi xông loạn? Nếu ngươi không nói, ta chỉ đành áp giải ngươi đến Hình Luật Đường."

Hình Luật Đường.

Minh Thanh không biết đó là nơi nào, nhưng vì vẻ mặt của Doãn Đạo Linh lúc này mà cảm thấy sợ hãi.

Nàng ta vẫn giống như khi mới xuất hiện, áo trắng viền vàng, mặt không biểu cảm, nhưng lại khiến Minh Thanh cảm thấy đối mặt với nàng ta còn khó chịu hơn cả đối mặt với lưỡi đao gió từ trên cao thổi tới.

Nàng đương nhiên không biết đây là thứ gọi là uy áp của tu sĩ, chỉ có thể đè nén nỗi sợ hãi trong lòng mà trả lời thật: "Là Mạc Lưu Nguyệt tỷ tỷ đưa tôi về."

Nàng đại khái kể lại chuyện lên núi nhặt củi lại gặp phải yêu xà, được Mạc Lưu Nguyệt cứu.

Doãn Đạo Linh không để ý lắm, chỉ khi Minh Thanh nói đến mấy tiếng kiếm reo kia, vẻ mặt mới có chút thay đổi, sau đó đánh giá Minh Thanh vài lần, hỏi nàng: "Ngươi có muốn tu hành không?"

Minh Thanh ngây người.

Tu hành?

Nàng nhớ lại lời Mạc Lưu Nguyệt đã nói.

Nàng ấy nói nàng ấy là tu sĩ đang tiến bước trên con đường tu hành.

Vậy tu hành hẳn là có thể trở thành tu sĩ? Trở thành tu sĩ giống như Mạc Lưu Nguyệt?

Minh Thanh trong khoảnh khắc ngắn ngủi này nhớ lại tiếng kiếm trong trẻo khi tuyệt vọng, nhớ tới bạch lộc thần thánh trắng ngần, nhớ tới kiếm tu đứng giữa hư không, bạch y thắng tuyết.

Doãn Đạo Linh nhìn thấy sự rung động rõ ràng trong mắt nàng, cười một tiếng, tràn đầy vẻ thoải mái sung sướиɠ vì đã nắm chắc phần thắng: "Đi theo ta, ta dẫn ngươi đến nhà trúc ngoại môn."

Cuối cùng cũng hoàn thành xong nhiệm vụ phiền phức. Nàng ta nghĩ.

Sau đó nàng ta nghe thấy Minh Thanh nói: "Tôi không đi, tôi muốn ở đây chờ Mạc tỷ tỷ quay lại."

Giọng nói không lớn, nhưng rất kiên định.

Nàng nắm chặt tay áo, có một sự cố chấp dù trời có sập xuống cũng không thay đổi được.

Nụ cười hiếm hoi trên mặt Doãn Đạo Linh cứng đờ.

Nàng ta nhìn Minh Thanh, sâu sắc cảm thấy mình quả nhiên không thích hợp giao tiếp với những người không thú vị này.

Nàng ta rất muốn trực tiếp rời đi.

Nhưng không được, thiếu một người là nhiệm vụ sẽ hoàn thành.

Tuy rằng không hoàn thành cũng không sao, nhưng với tính cách của Doãn Đạo Linh, nàng ta không thể chấp nhận thất bại của mình. Dù là phương diện nào.

Minh Thanh càng kiên quyết, nàng ta càng muốn thay đổi ý định của Minh Thanh.

Nàng ta nhất định phải đưa Minh Thanh đến nhà trúc ngoại môn, nhất định phải bắt nàng ta bước lên con đường tu hành.

Doãn Đạo Linh hạ quyết tâm, tiếp tục nói với Minh Thanh: "Trời đã muộn thế này rồi, Mạc sư tỷ sẽ không về đâu."

Minh Thanh không hề lay động.

"Tông môn gấp rút triệu hồi Mạc sư tỷ về, chắc chắn là có việc gấp."

"Việc lớn trước mắt, Mạc sư tỷ sao có thể nhớ đến một cô nương nhỏ như ngươi chứ?"