"Tốt lắm, rất tốt! Tư Tĩnh, ta sẽ đi tìm phụ hoàng lấy lại công bằng!"
Nàng ta nghiến răng, đôi mắt tràn đầy hận ý: "Ta không gϊếŧ được nàng, chẳng lẽ phụ hoàng cũng không thể?"
Nói rồi, như nhớ ra điều gì, nàng ta lại lạnh lùng cười nhạt: "Chỉ là một mỹ nhân của Hồ tộc mà thôi, nếu không gϊếŧ, cùng lắm thì cứ mang hiến cho Thương Thú cũng được!"
Thiên đình có vô số thần tiên, tất nhiên cũng có phân chia cao thấp sang hèn. Ngay cả cây cỏ, chim thú cũng có linh thức.
Bây giờ Cửu công chúa luôn mồm muốn ban thưởng Ngọc Phù cho tọa kỵ của Thiên Đế, rõ ràng là đang cố tình làm nhục nàng. Nhưng ai ai cũng hiểu, nàng ta nói những lời kia là thật sự nghiêm túc.
Thế nhưng lời nàng ta vừa dứt, một giọng nói trong trẻo của nam nhân vang lên từ phía sau: "Cô không cho phép ngươi làm vậy!"
Cửu công chúa không thể tin được mà quay phắt lại.
Trước mắt nàng là một nam tử trẻ tuổi tuấn tú, lạnh lùng kiêu ngạo.
Mọi người lập tức cúi đầu hành lễ. Bởi vì người này chính là Thái tử cao quý của Thiên giới.
"Ngọc Phù, đến bên cô đây này!"
Hắn đưa tay về phía nàng, ánh mắt cao quý lạnh lẽo, không cho phép ai kháng cự. Đôi mắt phượng sắc sảo, nơi đuôi mắt hơi xếch lên, càng toát ra vẻ kiêu ngạo và mạnh mẽ bẩm sinh.
Hắn đến chậm hơn Tư Tĩnh một bước, nhưng vẫn may mắn là kịp lúc. Dù sao, thân là Thái tử Thiên giới, hắn cũng không thể lúc nào cũng để tâm đến mọi chuyện.
Đôi mắt Ngọc Phù khẽ lóe lên, trong lòng hiểu rõ, những nước cờ nàng bày ra đã bắt đầu phát huy tác dụng.
"Thái tử ca ca, huynh… huynh sao có thể…" Cửu công chúa ngây ngẩn cả người. Cái đồ nữ nhân Hồ tộc đáng chết này không chỉ quyến rũ được Tư Tĩnh, mà ngay cả Thái tử ca ca Cơ Vô Yến, hắn cũng…
"Thái tử điện hạ!" Chiến thần Tư Tĩnh vẫn đứng thẳng, ánh mắt đối diện với Cơ Vô Yến, không hề lùi nửa bước: "Ngọc Phù là người của ta! Xin điện hạ thận trọng lời nói!"
"Hừ!" Cơ Vô Yến không hề để tâm, chỉ hừ lạnh một tiếng: "Tư Tĩnh, ngươi quá làm càn rồi!"
"Ngọc Phù là nữ nhân mà cô để mắt đến!" Giọng hắn vang dội trời đất, tràn đầy khí thế cao cao tại thượng: "Nàng sẽ trở thành Thái tử phi của cô!"
Hai nam nhân đứng đối diện nhau, cả hai đều kiêu ngạo, một người phong tình yêu dị, một người lạnh lùng cao quý. Chỉ cần đứng cùng một chỗ, họ đã tựa như một bức tranh hoàn mỹ đủ khiến vô số nữ tiên Thiên giới say mê ngưỡng mộ.
"Thái tử ca ca! Tư Tĩnh! Hai người đều điên rồi sao? ĐIÊN RỒI SAO?!"
Cửu công chúa hét lên trong cơn cuồng nộ, nhưng hai nam nhân kia chẳng ai thèm để tâm đến tiếng gào thét của nàng ta.
"Ta phải để phụ hoàng gϊếŧ ả! Con yêu hồ ly này chính là mầm họa!"