Sau Cánh Cửa Phòng Tắm Của Lão Bản

Chương 16: Giấc Ngủ Trên Giường Lão Bản

Bỏ qua những chuyện khác, phải nói giường ở nhà lão bản thoải mái thật, so với cái giường ở khách sạn công tác đúng là một trời một vực.

Công ngủ một mạch đến sáng. Hôm sau vẫn là lão bản đánh thức cậu.

Khi tỉnh giấc, lão bản đã quay lưng về phía cậu đang mặc quần áo. Công ngáp một cái, tự dưng có cảm giác như mình thật sự qua đêm với lão bản.

Công thầm nghĩ: Tuy rằng đúng là "qua đêm", nhưng không phải cái kiểu "qua đêm" đó. Haizz, tiếng Trung đúng là thâm thúy.

Đúng lúc này, lão bản chỉnh xong cà vạt quay lại. Công giật mình: "Lão bản, tối qua anh ngủ không ngon à?"

Sao trông anh còn tiều tụy hơn cả hồi đi công tác vậy?

Công: "Có phải tại tôi ngủ không yên, làm phiền anh ngủ không?"

Công đôi khi mệt quá ngủ sẽ nói mơ và lăn lộn. Cậu đã bảo ngủ dưới đất là được, lão bản cứ nhất quyết bắt ngủ trên giường!

Lão bản im lặng nhìn cậu: "..." Không phải.

Chẳng liên quan gì đến Công cả, cậu ta ngủ rất yên, không hề động đậy. Là do trong lòng lão bản rối bời, bực bội không rõ lý do, gần như thức trắng cả đêm.

Còn lý do vì sao lão bản bực bội... Anh nhìn Công lười biếng đi vào phòng tắm. Tiếng Công vừa hát vừa cạo râu vọng ra, tuy không lớn nhưng lại có cảm giác hiện diện rõ rệt.

Lão bản cúi mắt, không biết đang nghĩ gì.

Bỗng một tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của lão bản. Anh nhìn sang thì thấy điện thoại của Công đang rung trên đầu giường.

Lão bản liếc qua, một dãy số không có tên, rồi đưa điện thoại cho Công trong phòng tắm. Công cầm điện thoại, lẩm bẩm: "Ai gọi sớm thế?"

Cậu vừa nghe vài giây, nụ cười thường trực trên mặt chợt tắt, trở nên mất kiên nhẫn.

Cậu liếc nhìn lão bản, rồi cầm điện thoại ra ban công, nhanh chóng nói nhỏ gì đó.

Lão bản mơ hồ nghe được giọng Công: "Tôi đã bảo là tôi không biết! ...Đừng gọi cho tôi nữa...Hắn đi đâu là chuyện của hắn, tôi không biết!"

Vài phút sau, Công bực bội cúp máy. Cậu đứng một mình trên ban công một lúc, rồi lại như không có chuyện gì trở vào nhà.

Lão bản: "Ai làm phiền cậu à?"

Công cười khổ, tỏ vẻ không muốn nói nhiều: "Một người bạn gây chuyện thôi, không liên quan gì đến tôi."

Nói rồi, cậu lại vào phòng tắm.

Sau khi rửa mặt xong, thừa lúc lão bản ba chưa dậy, lão bản vội vàng đưa Công xuống xe công ty.

Công: "Mình cứ thế lặng lẽ chuồn đi à, không chào hỏi gì sao?"

Giờ cậu xưng hô với lão bản tự nhiên hẳn, lão bản cũng quen với điều này.

Lão bản: "Sáng sớm cậu muốn bị tra hỏi linh hồn à?"

Công: "..."

Công: "Đi nhanh thôi."

Đến bãi đỗ xe công ty, Công ngồi trong xe nhìn ngó xung quanh, chần chừ không xuống.

Lão bản nghi hoặc: "Cậu nhìn gì vậy?"

Công: "Tôi đang đợi mấy đồng nghiệp đi trước, sợ bị người ta thấy tôi xuống xe của anh, rồi nghi ngờ chuyện kết hôn!"

Lão bản: "..." Cả công ty đều biết xe này của tôi, nếu chúng ta cứ ngồi đây thì càng đáng nghi."

Nghe lão bản nói vậy, Công như bừng tỉnh: "Anh nói đúng."

Ngay sau đó, cậu nghênh ngang xuống xe, rồi đi đường ai nấy đi với lão bản. Cậu vào thang máy dành cho nhân viên.

Lão bản ngồi trong thang máy riêng: "..."

Khi Công lên thang máy, quả nhiên có đồng nghiệp hỏi sao hôm nay cậu đi xe của lão bản, còn xe của cậu đâu.

Công bình tĩnh đáp: "Xe tôi bị chết máy trên đường, phải đi sửa, vừa hay gặp lão bản nên đi nhờ."

Đồng nghiệp không nghi ngờ gì, lại hỏi: "Này, cậu biết chuyện lão bản kết hôn chưa?"

Công không đổi sắc mặt đáp: "Biết chứ, anh ta đăng trên vòng bạn bè mà. Chỉ không ngờ người như lão bản lại lấy ai thôi."

Đồng nghiệp buột miệng: "Ai nói không phải chứ, cưới mà không nghỉ phép, đúng là cuồng công việc."

Công không khỏi gật gù đồng tình. Tuy là kết hôn giả, nhưng lão bản đúng là không chậm trễ một ngày làm việc nào.

Bên kia, tổng trợ cũng bị mọi người vây quanh hỏi chuyện kết hôn của lão bản.

May mà lão bản đột nhiên xuất hiện, mọi người lập tức giải tán. Tổng trợ thở phào: "Thật sự là tin lão bản kết hôn đột ngột làm tôi choáng váng, có hỏi anh, anh cũng không nói được đầu đuôi."

Tổng trợ đi theo lão bản vào văn phòng. Dù rất muốn biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, nhưng anh vẫn cố gắng sắp xếp công việc xong mới dám hỏi: "Anh, anh và XX thật sự kết hôn?"

Lão bản ngước mắt nhìn anh: "Giấy kết hôn có rồi, còn giả được sao?"

Tổng trợ hạ giọng: "Không phải, ý em là giữa hai người... là thật hay giả?"

Lão bản cầm văn kiện lật lật, vài giây sau mới trả lời: "Giả."

Tổng trợ thở phào: "Em biết ngay mà, hai người chắc chắn là giả! Anh yên tâm, em biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói!"

Lão bản nghe vậy thì nhìn anh: "Tại sao hai người chúng tôi lại nhất định là giả?"

Tổng trợ vẻ mặt "còn phải hỏi sao" nói: "Tính anh nghiêm túc như vậy, chắc chắn không thích cái kiểu người hơi tùy tiện như cậu ta. Với cả em thấy bạn trai cũ của cậu ta rồi, cậu ta cũng không thích người như anh đâu."

Lão bản chợt nhớ đến cuộc gọi mà Công nhận được sáng nay: "Bạn trai cũ của cậu ta là người thế nào?"

Tổng trợ: "Tính cách thế nào em không biết, nhưng em biết người kia trước đây là một người có tiếng trên mạng xã hội, hay chơi gái."

Mọi người cứ yên tâm, truyện này là truyện ngọt, cho nên bạn trai cũ sẽ không có nhiều đất diễn.