Mỹ Nhân Bệnh Tật Thích Ăn Cơm Mềm

Chương 13

Nghe có vẻ rất hợp lý, nếu không thì khi Vệ Dung cứu Thu Bạch Diệc, con bé kia lẽ ra phải phát điên tại chỗ, nhưng nó lại chọn rút lui trong im lặng.

Chỉ là, Thu Bạch Diệc lại đột nhiên có một cảm giác khó diễn tả, như thể… không phải vậy…

“Sao thế?”

Thấy thiếu niên nhíu hàng mày đẹp, vẻ mặt có chút mơ hồ, Lâm Vạn Bằng không nhịn được hỏi.

Giọng nói của anh ta khiến Thu Bạch Diệc bừng tỉnh, theo phản xạ lắc đầu, cũng không thể nói rằng… cậu có cảm giác cô bé ấy dường như không thực sự muốn hại cậu…

Nếu nói vậy ra miệng, e là Lâm Vạn Bằng sẽ nghĩ cậu điên rồi, chính cậu cũng cảm thấy mình phát điên.

Chuyện đó… sao có thể được?

Thu Bạch Diệc ngập ngừng, rồi nói ra phát hiện của mình: “Từ đầu đến giờ những cuộc tấn công chúng ta gặp phải, không phải đến từ hành khách trong toa tàu, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng là người từ các toa khác ra tay.”

Lâm Vạn Bằng trước tiên quan sát vẻ mặt cậu, xác định không phải bị dọa quá mức, mới gật đầu: “Hành khách thì tạm thời không nói, theo quy luật 15 phút một lần, tôi nghi ngờ các cuộc tấn công đến từ những quỷ dị lượn lờ bên ngoài đoàn tàu. Chỉ là không rõ có bao nhiêu con — có thể là một, cũng có thể rất nhiều, hoặc vô số.”

Dù sao thì ba lần tấn công vừa rồi đều khác nhau, rất khó đưa ra phán đoán cụ thể.

Nhưng nghe giả thuyết của Lâm Vạn Bằng, trong đầu mọi người không tự chủ hiện lên hình ảnh vô số quỷ dị đang rình rập bên ngoài đoàn tàu, chỉ chờ cơ hội lao vào nuốt chửng họ… khiến ai nấy lạnh sống lưng.

Lúc này, bên cạnh vang lên một giọng trầm thấp:

“Hành khách, cũng phải cảnh giác.”

Thu Bạch Diệc quay đầu lại, thấy Vệ Dung đang khoanh tay ngồi tựa vào một chỗ trống bên kia lối đi, chỉ cách họ một dãy ghế.

Nếu cậu nhớ không nhầm, chỗ đó trước đây là thi thể không đầu của một người chơi, trong lần tấn công thứ hai đã bị cắt đầu, mà giờ nhìn lại, cái xác ấy hình như đã bị ai đó… di chuyển?

Có lẽ là vì nhận thấy ánh mắt của cậu, Vệ Dung hơi nâng mắt lên, đối diện ánh nhìn của cậu, đôi mắt đen thẳm lạnh lẽo như đang nói: “Có chuyện gì?”

Thu Bạch Diệc: “…”

Đúng là đại lão vẫn luôn là đại lão.

Lâm Vạn Bằng ở hàng ghế sau không để ý đến ánh mắt trao đổi nhỏ giữa hai người, chỉ khi thấy Vệ Dung lại gần ngồi xuống thì ánh mắt sáng bừng lên.

Anh ta luôn biết Vệ Dung rất lợi hại, nhưng tính cách lại khó gần, thích hành động một mình, trong vòng trước từng cùng anh ta ở chung một phó bản, lúc đó chính là nhờ vào Vệ Dung mà mới có thể vượt qua được.

Nghĩ lại lần đó cũng không thấy Vệ Dung nói mấy lời, toàn hành động độc lập, người khác muốn mời anh ta tổ đội tạm thời đều bị anh ta phớt lờ…

Giờ nghĩ lại mới thấy kinh ngạc, một người như vậy mà lại chủ động cứu Thu Bạch Diệc?

Đương nhiên, cũng may nhờ có Vệ Dung ra tay.

Lâm Vạn Bằng không nghĩ nhiều, nhìn thấy thanh niên kia dù vừa mới trải qua một lần tập kích suýt chết, vẫn bình tĩnh tự chủ, hoàn toàn không hề hoảng sợ, trong lòng thầm nghĩ đây hẳn cũng là một nhân tố.

Hắn ta có thể chú ý đến cậu, thì theo lý mà nói, Vệ Dung lại càng không thể bỏ qua mới phải.

Dù sao đi nữa, có Vệ Dung ở đây, trong lòng Lâm Vạn Bằng tựa như cắm xuống một cây Định Hải Thần Châm*.

*Định Hải Thần Châm à tên đầy đủ của Như Ý Kim Cô Bổng trong tay Tôn Ngộ Không, là bảo vật trấn thủy trong thiên hà, cũng là một trong những pháp bảo mà Thái Thượng Lão Quân tạo ra.

Lâm Vạn Bằng tiếp lời với vẻ mặt nghiêm trọng: “Chúng ta quả thật phải đề phòng hành khách, nhiệm vụ lần này là sống sót qua 6 tiếng, chỉ từ điểm này đã có thể thấy đây là một phó bản sinh tồn và chạy trốn. Biết đâu đến khoảng thời gian cuối, những hành khách hiện tại trông có vẻ vô hại này sẽ đột ngột bạo phát, trở thành mối đe dọa lớn nhất đối với chúng ta.”

“Đến lúc đó, dù là bên ngoài đoàn tàu hay bên trong toa xe, đều sẽ biến thành tử địa không lối thoát...”