Qua khóe mắt, Thu Bạch Diệc chỉ kịp nhìn thấy một bóng đen từ hàng ghế cuối cùng chậm rãi đứng lên, không né tránh mà trực tiếp đối mặt với cánh tay quỷ dị kia ——
…
Những cánh tay quỷ dị màu xám trắng rốt cuộc cũng biến mất, rút lui khỏi khung cửa sổ tối đen.
Nhưng số lượng người chơi giờ đây đã giảm mạnh.
Từ 19 người, chỉ còn lại 11 người, gần như bị chém một nửa.
Toa tàu vốn sạch sẽ giờ đây nhuộm đầy máu me, những mảnh tứ chi đứt lìa vương vãi khắp nơi. Mùi tanh nồng nặc tràn ngập khoang mũi… gọi đây là địa ngục trần gian cũng không quá lời.
Sự tĩnh lặng chết chóc, nỗi sợ hãi và tuyệt vọng lặng lẽ lan rộng…
Cuối cùng, có người không chịu nổi mà thần kinh sụp đổ, gào khóc thảm thiết rồi lao đầu chạy sang toa tàu kế tiếp, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt mọi người —— nhưng chẳng bao lâu sau, âm thanh nhai nuốt rợn người vang lên, kèm theo tiếng hét thê thảm, rồi đột ngột im bặt.
… Bây giờ chỉ còn lại 10 người.
Thu Bạch Diệc đứng thẳng dậy, sắc mặt hơi tái, làn da vốn đã nhợt nhạt giờ càng trong suốt như băng tuyết. Một vệt máu bắn lên bên má, đỏ rực như đóa mai nở trên nền tuyết, khiến cậu trông càng thêm rực rỡ khác thường.
—— Cậu có chút buồn nôn trước cảnh tượng địa ngục trần gian này.
"Vừa rồi nhờ có cậu nhắc nhở."
Một người đàn ông bước tới. Thân hình cao lớn vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn gần như gấp đôi Thu Bạch Diệc. Đó chính là người chơi kinh nghiệm từng lên tiếng lúc đầu.
Khi những cánh tay xám trắng quỷ dị điên cuồng tấn công trong toa, Thu Bạch Diệc đã kéo Lý Hiểu Vân né tránh, trốn dưới khoảng trống giữa các ghế, từ đó nhận ra một điều: những hành khách bất động hoàn toàn không bị tấn công.
Lúc đầu, Thu Bạch Diệc còn nghĩ bọn họ là đồng loại của đám quái vật, nên mới không bị nhắm tới. Ai cũng sẽ nghĩ như vậy, bởi lẽ những hành khách ấy vốn không phải con người thực sự.
Nhưng hành vi bất động của họ lại quá thừa thãi, khiến người ta khó hiểu.
Điều thực sự khiến Thu Bạch Diệc chợt bừng tỉnh là một nữ người chơi sợ đến ngẩn ngơ ngồi bất động trên ghế, vậy mà cánh tay xám trắng kia lại lướt qua cô để đuổi theo những người khác đang hoảng loạn bỏ chạy…
—— “Mọi người đừng di chuyển! Con quỷ đó chỉ tấn công những ai di chuyển thôi!!”
Nếu không có câu nói này, có lẽ số người chết lúc này đã nhiều hơn.
Thu Bạch Diệc lắc đầu, ánh mắt hơi chuyển hướng, nhìn về phía người đàn ông mặc áo khoác gió đen cách đó không xa.
“Dù không có lời nhắc của tôi, vị này chắc cũng đã nhận ra.”
Lâm Vạn Bằng theo ánh mắt cậu nhìn sang Vệ Dung.
Chỉ là chiếc mũ lưỡi trai đen vốn đội trên đầu anh, không biết đã rơi mất đâu trong cuộc đối đầu vừa rồi, để lộ đường nét gương mặt cứng cỏi, diện mạo lạnh lùng, dưới hàng chân mày rậm là đôi mắt lạnh lẽo.
Lâm Vạn Bằng hơi khựng lại, bật cười, chỉ nói: “Dù sao đi nữa, lời nhắc của cậu đã có tác dụng rất lớn. Tôi là Lâm Vạn Bằng.”
Nói rồi, hắn ta chỉ về phía Vệ Dung: “Cậu ấy là Vệ Dung.”
Thu Bạch Diệc: “...Thu Bạch Diệc.”
Cậu không hiểu lắm, bây giờ là lúc để giới thiệu bản thân sao?
Nhưng phải thừa nhận, những người chơi kinh nghiệm từng trải qua hai vòng phó bản trò chơi vực sâu quả thực không giống bình thường. Trong tình huống không có bất kỳ thông tin hay công cụ nào hỗ trợ, họ vẫn có thể thoát khỏi tình thế ngàn cân treo sợi tóc, đủ để chứng minh bản lĩnh của mình.
Dựa vào cuộc tấn công vừa rồi, nếu không mù thì Thu Bạch Diệc vẫn có thể nhận ra ngoài Lâm Vạn Bằng, Vệ Dung cũng là một người chơi kinh nghiệm — một người còn mạnh hơn cả Lâm Vạn Bằng.
Lâm Vạn Bằng nghiêm mặt, đảo mắt nhìn một vòng khoang tàu đã khôi phục lại vẻ bình thường, dường như hoàn toàn thờ ơ trước máu me và xác người vương vãi khắp nơi, giống như không nhìn thấy những thi thể bị kéo vào dưới ghế ngồi vậy.
Hắn ta cau mày, liếc nhìn đồng hồ đếm ngược rồi nói: “Xem ra quy luật đã khá rõ ràng, cứ mỗi 15 phút sẽ có một lần tấn công, nhưng phạm vi tấn công cũng có giới hạn. Lần đầu tiên dường như chỉ có thể gϊếŧ một người, lần thứ hai dù là tấn công không phân biệt mục tiêu, nhưng chỉ cần không di chuyển thì sẽ không bị nhắm đến.”