Sơn Thần Hèn Mọn Phát Sóng Trực Tiếp Xin Ăn

Chương 15

Hành trình của họ lên núi vô cùng bình yên, thậm chí quá bình yên, khiến mọi người cảm thấy bất an. Họ cũng đã điều tra, phát hiện mấy ngày qua, điều duy nhất xảy ra tại ngôi làng bỏ hoang này là một người trẻ tuổi trong làng đã qua đời.

Đội trưởng lấy chiếc khăn tay in hình dâu tây nhỏ ra lau mồ hôi, ánh mắt trở nên kiên định. Bất kể thế nào, họ cũng phải vào!

Họ đã chuẩn bị sẵn tinh thần hy sinh. Trong lúc tra cứu tài liệu ở cục, không có bất cứ thông tin nào về Sơn Thần của núi Bất Yếm. Khi hỏi thăm các yêu quái lớn khác, tất cả đều nói họ không biết gì.

Vậy nên, tính cách của Sơn Thần này đối với họ vẫn còn là một ẩn số.

Đoàn người chậm rãi tiến sâu vào bên trong, đội trưởng dẫn đầu, chỉ mang theo những người giỏi đàm phán và có tính cách ôn hòa.

Còn một đội lớn khác, tất cả đều ẩn nấp xung quanh, sẵn sàng chờ thông báo.

Bên này, Bạch Yếm và nhóm bạn đang bàn tán, không hiểu cảnh sát đến đây làm gì. Chẳng lẽ vì anh gọi mấy thú con xuống mà đến?

Hay là... trong làng có kẻ xấu xuất hiện?

Cả đám mặt mày ủ rũ, ngồi co ro trên bậc cửa.

Khi đội trưởng và nhóm của mình đến gần, họ nhìn thấy một ngôi nhà duy nhất có ánh đèn, và hình ảnh đập vào mắt họ là...

Bốn chàng trai với ánh mắt ngây thơ pha chút ngốc nghếch, ngồi chen chúc trên bậc cửa. Khi thấy họ đến gần, cả bốn đồng loạt ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy căng thẳng nhìn thẳng vào đoàn người.

Cảnh tượng này khiến đội trưởng lúng túng, ông còn chưa kịp mở lời thì...

Người ở mép phải nhất đã nhanh nhảu lên tiếng:

""Chú cảnh sát ơi, bọn cháu chẳng làm gì hết!”

Đội trưởng theo bản năng nhìn về phía người vừa nói, đôi mắt không thể giấu được vẻ kinh ngạc. Sơn Thần!!!

Người này chính là Sơn Thần! Nhưng mà... hình như không giống với hình dung trong đầu ông lắm.

Phía sau, trợ lý của ông khẽ đẩy kính, nhìn đội trưởng đang sững sờ không nói nên lời. Dù trong lòng anh cũng rất sốc, nhưng vẻ mặt vẫn giữ nguyên nụ cười ôn hòa.

Anh nhìn lướt qua bốn người, chỉ cần nhìn một lần đã nhận ra đây là sinh viên đại học. Loại khí chất non nớt, chưa từng bị xã hội vùi dập, lại hơi ngây ngô, đúng chuẩn.

Vẫn giữ nụ cười, anh nhẹ nhàng nói:

“Là thế này, chúng tôi đến đây có vài việc muốn nhờ các cậu giúp, muốn nói chuyện với các cậu một chút.”

Lúc này đội trưởng mới bừng tỉnh. Trong đầu ông hình dung Sơn Thần là một nhân vật lạnh lùng, mặt không biểu cảm, mắt không chút cảm xúc, coi vạn vật như cỏ rác.

Nhưng trước mắt ông lại là một Sơn Thần thực sự, một chàng trai trẻ với gương mặt thân thiện, có chút ngốc nghếch, ánh mắt thì đầy vẻ lo lắng khi đối diện với cảnh sát.

Đội trưởng thở phào một hơi dài.

Mạng nhỏ của ông được bảo toàn rồi.

Ông lập tức nở nụ cười, gật đầu nói:

“Chúng tôi có thể vào trong để nói chuyện được không?”

Trình Thiên hơi cảnh giác, đứng dậy rồi khẽ chọc vào Bạch Yếm, thì thầm:

“Họ thật sự là cảnh sát à? Nhìn không giống lắm.”

Cậu ta nghĩ mình nói rất nhỏ, nhưng mấy người này, ai nấy đều có chút năng lực, thính giác nhạy bén hơn bình thường.