Sơn Thần Hèn Mọn Phát Sóng Trực Tiếp Xin Ăn

Chương 5

Khi linh khí trời đất tan rã, mối liên kết giữa thượng giới và hạ giới bị cắt đứt, sinh lực của đại địa cạn kiệt, các sinh thần đã tự hóa thành linh khí để bù đắp vào sự thiếu hụt này. Cùng với đó, khi con người dần mất đi niềm tin vào thần linh, tín ngưỡng phai nhạt, các sinh thần cũng từ từ tiêu biến. Nhân loại bắt đầu tự quyết định vận mệnh của mình và phát triển mạnh mẽ.

Lẽ ra, Bạch Yếm – Sơn thần núi Bất Yếm – cũng sẽ như những sinh thần khác, dùng hết thần lực và tan biến giữa trời đất.

Nhưng anh lại là một ngoại lệ.

Thay vì tiêu tan, anh đã mất hết thần lực, biến thành một đứa trẻ. May mắn thay, anh được Bạch Kiến Quốc – một người tín ngưỡng thần núi – nhặt về nuôi, trở thành con trai út trong gia đình và mang cái tên Bạch Yếm.

Bạch Yếm cảm thấy may mắn vì sau khi nhận được tin tức, anh đã lập tức gói ghém đồ đạc trở về. Nếu không, có lẽ anh đã chết ở bên ngoài rồi.

Lý do rất đơn giản: sự ra đi của Bạch Ngọc – người cuối cùng còn duy trì tín ngưỡng của anh – đã khiến nguồn năng lượng cuối cùng của anh cạn kiệt. Nếu anh không quay về núi Bất Yếm, cái chết là điều không thể tránh khỏi.

Thở ra một luồng trọc khí, cơ thể Bạch Yếm bắt đầu thay đổi. Làn da anh trở nên trắng mịn như ngọc, tỏa ra ánh sáng mờ nhạt. Cơn mưa bên ngoài cũng lớn hơn theo sự biến đổi của anh. Các loài cây cỏ trên núi Bất Yếm vươn mình mạnh mẽ, đua nhau tắm mình trong làn mưa.

Khi Bạch Yếm mở mắt, cơn mưa cũng tạnh. Núi Bất Yếm, từ trạng thái u ám, nay đã tràn đầy sức sống.

Theo lẽ thường, làng họ Bạch nằm dưới chân núi, người dân lẽ ra có thể sống dựa vào tài nguyên từ núi để phát triển, không đến mức phải rời đi.

Nhưng từ khi Bạch Yếm rời khỏi nơi này, không ai còn dám vào núi. Những ai từng lên núi đều bị lạc, không tìm được đường, hoặc trở về trong trạng thái mơ hồ, quên sạch chuyện đã xảy ra trên núi.

Sự việc này đã được trưởng thôn báo cáo lên chính quyền. Sau khi khảo sát, chính quyền quyết định phong tỏa núi, cấm mọi người lên đó.

Trùng hợp thay, ngay sau quyết định này, khi những người lớn tuổi trong làng còn lo lắng về kế sinh nhai, thì lớp trẻ đã rời làng đều có sự nghiệp riêng. Họ ngỏ ý muốn đón cha mẹ lên thành phố sống cùng, khiến làng họ Bạch dần trở nên hoang vắng.

Tuy vậy, đây là đất tổ tiên để lại, nên không ai nỡ từ bỏ hoàn toàn. Dù không còn người ở, ngôi làng vẫn tồn tại trên bản đồ và chưa bị xóa đi.

Bạch Yếm mở mắt, xoa xoa cái đầu vẫn còn hơi đau. Anh định đứng dậy thì ánh mắt bị hút về phía một bóng dáng nhỏ bé ngồi bên cạnh giường.

Đó là một cậu bé trắng trẻo, mềm mại, nhưng hơi gầy. Đôi mắt của đứa trẻ có màu sắc lạ, con ngươi nhạt nhòa, hàng mi cong dài như thể có thể đặt được cả một cây bút chì lên đó. Trong đôi mắt to tròn ấy hiện rõ sự tò mò xen lẫn phòng bị, sợ hãi và buồn bã.

Mái tóc xoăn nhẹ áp sát vào trán, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn trông lại càng đáng yêu.

Cậu bé nhỏ yếu, gầy đến mức khiến Bạch Yếm nhìn mà thấy xót xa. Anh ngồi dậy, cậu bé có chút bất an, chỉ ngước đôi mắt tròn nhìn anh mà không nói lời nào.