Vừa đánh, Bạch Yếm vừa rít qua kẽ răng:
"Nói tiếp đi, ông dám nói nữa không? Tôi nói cho ông biết, nghỉ việc xong tôi sẽ thi tuyển vào cơ quan thuế. Thi xong tôi sẽ quay lại kiểm tra công ty ông. Trốn thuế, gian lận, ông tự biết rõ mình làm những gì chứ? Ông lấy cái gì ra mà dám hống hách vậy hả?"
Giám đốc Lâm bị đánh đến kêu la thảm thiết, mặt mũi đầy nước mắt nước mũi, khóc không ra tiếng. Hắn rõ ràng đã kiểm tra trước khi Bạch Yếm vào phòng, trên người anh chẳng có gì khả nghi. Mà hắn lại nghĩ máy ghi âm phải là loại dài như thanh sắt chắc. Nhìn thấy gã béo đầu hói thảm hại như vậy, Bạch Yếm ghê tởm đến nỗi vội đứng lên, lấy khăn giấy lau tay:
"Những gì ông nói ban nãy tôi đều ghi âm hết rồi. Tốt nhất ông nên ngậm miệng lại. Dù tôi không làm trong ngành này nữa, cũng không để ông dùng ý tưởng của tôi cho cháu ông. Xóa hết email tôi gửi cho ông đi!"
Giám đốc Lâm nghiến răng, không dám phát cáu. Hắn biết công ty không chịu nổi kiểm tra hay tai tiếng. Hắn bấm bụng gọi ngay cho nhân sự, bảo họ chuẩn bị giấy tờ nghỉ việc cho Bạch Yếm, xóa sạch toàn bộ email và cả thùng rác trước mặt anh.
Bạch Yếm gật đầu hài lòng, cười nói:
"Đồ hói đáng chết, tôi nhịn ông lâu lắm rồi. Giờ thì, tạm biệt!"
Nói xong, anh mở cửa bước ra. Những đồng nghiệp bên ngoài ai nấy đều nhìn chằm chằm vào màn hình, nhưng lắng kỹ có thể nhận ra họ đang dỏng tai hóng hớt.
Họ đã chán ghét gã béo từ lâu, nhưng vì miếng cơm manh áo mà chẳng dám làm gì. Bạch Yếm lần này quả thật đã giúp họ xả giận một trận ra trò.
Bạch Yếm bước ra khỏi văn phòng, đồng nghiệp không ai dám vây lại gần, phần vì ngại gã mập kia sẽ nhớ thù, phần vì họ sợ rước thêm rắc rối. Bạch Yếm cũng hiểu rõ điều đó, nên chỉ lặng lẽ thu dọn đồ đạc, tìm đến phòng nhân sự làm thủ tục nghỉ việc.
Đứng trước cổng công ty, anh nhìn tin nhắn thông báo ba tháng lương đã được chuyển khoản. Bạch Yếm từ từ thở ra một hơi dài, ánh mắt thoáng vẻ mông lung.
Dưới ánh mặt trời chói lóa, anh bắt đầu suy nghĩ: "Bây giờ nên làm gì đây..."
Khi anh định bắt taxi trở về trường, điện thoại bất ngờ đổ chuông. Số điện thoại hiển thị là một dãy số lạ, nhưng anh vẫn bắt máy.
"Alo, Tiểu Bạch à, chị của con... mất rồi."
Câu nói như sét đánh ngang tai. Bạch Yếm đứng chôn chân tại chỗ, lắp bắp hỏi:
"Gì cơ? Ai vậy?"
Đầu dây bên kia là một tiếng thở dài nặng nề:
"Là bác trưởng thôn đây. Chị con thật sự mất rồi. Chị ấy để lại một đứa bé, ba tuổi."
Bạch Yếm như ngừng thở. Chị của anh, Bạch Ngọc, thực ra là chị nuôi. Bạch Yếm không phải con ruột của Bạch Kiến Quốc. Nghe Bạch Kiến Quốc kể lại, anh là đứa trẻ được ông nhặt về trong một lần đi săn trong núi.
Khi đó, không tìm thấy cha mẹ ruột của anh, Bạch Kiến Quốc đành đưa anh về nuôi nấng. Cái tên "Bạch Yếm" cũng do ông đặt, không phải vì ghét bỏ gì, mà bởi ngọn núi quê họ được gọi là núi Bất Yếm.
Bạch Kiến Quốc tuy không học hành nhiều nhưng luôn tin vào thần linh, ông đặt tên vậy với mong muốn thần núi Bất Yếm sẽ che chở, giúp Bạch Yếm trưởng thành bình an.