“Có lẽ anh ta uống say?”
“Hay là có điều khó nói?”
“Người đó là khách sao?”
Tống Thính Tuyết liếc nhìn bộ đồng phục nhân viên trên người mình.
À đúng rồi, cậu là nhân viên phục vụ ở quán bar này. Nếu đối phương cần trợ giúp mà khó mở lời, chẳng phải mình nên chủ động hỏi một chút sẽ tốt hơn sao?
Sau khi rửa tay xong, Tống Thính Tuyết lấy khăn giấy lau khô tay, lấy hết can đảm quay đầu hỏi: “Anh là khách đúng không? Có cần tôi giúp gì không?”
Phó Dạ Hi lặng lẽ nhìn cậu, một lúc sau mới nhẹ nhàng lắc đầu.
“Anh ở phòng nào? Có cần tôi đưa về không?”
“Tôi không phải khách.” Phó Dạ Hi mở miệng, giọng nói lạnh lẽo như băng tuyết nhưng lại rất dễ nghe.
“Không phải khách sao?”. Tống Thính Tuyết ngẩn người.
Trên tầng hai, ngoài phòng của Tống Thời Nguyện và nhóm của cậu ta, chỉ còn phòng 203 có khách. Nhưng người này trông không giống thuộc nhóm của Tống Thời Nguyện, vậy có lẽ hắn đến từ phòng 203.
“Không phải khách?”
Tống Thính Tuyết chợt nhớ đến lời Ôn Hàm từng nói về quán bar này.
“Quán bar văn hóa”?
“Nam mô”?
Quán bar này nhìn đứng đắn mà lại không đứng đắn, biết đâu thật sự có nam mô?
Tống Thính Tuyết ngạc nhiên, quan sát Phó Dạ Hi từ đầu đến chân. Bộ đồ trên người hắn trông có vẻ rất đắt tiền!
Tống Thính Tuyết lập tức ảo tưởng rất nhiều.
Năm mười ba tuổi, khi được nhà họ Tống nhận về, thực chất cuộc sống của cậu ở đó chỉ như một sự tồn tại bên lề. Cha mẹ ruột dành hết tình yêu thương cho Tống Thời Nguyện – người được họ nuôi nấng từ nhỏ đến lớn, gần như không còn chút chú ý nào để dành cho Tống Thính Tuyết.
Dù được gọi là con cái nhà họ Tống, nhưng Tống Thính Tuyết luôn cảm thấy mình chỉ như một công cụ – một công cụ hữu ích cho nhà họ Tống nhưng có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào.
Tống Thính Tuyết rất hiểu chuyện. Từ giây phút bước vào nhà họ Tống, cậu chưa từng chủ động yêu cầu điều gì, ngoại trừ việc cấy ốc tai điện tử phía sau tai mình.
Cậu muốn nghe được âm thanh, đó là lý do duy nhất cậu theo cha mẹ trở về nhà họ Tống. Nhưng ngoài điều đó ra, cậu không dám mong muốn gì thêm. Có được một chút đã là may mắn, nếu muốn nhiều hơn, có lẽ cậu không thể gánh nổi.
Khác với Tống Thời Nguyện, người thuộc nằm lòng các nhãn hiệu cao cấp, liếc mắt là biết giá trị quần áo người khác, Tống Thính Tuyết chỉ đơn giản cảm thấy người trước mặt có khí chất khác biệt, không giống kiểu người ra làm “nam mô” vì tiền.
Nhưng ai biết được.
Biết đâu quán bar này có tiêu chuẩn rất cao đối với “nam mô” thì sao. Dù sao, khách đến đây tiêu tiền thoáng tay, vài nghìn hay vài vạn cũng không phải chuyện hiếm. Một ly nước mật ong ở phòng 203 thôi mà giá đã lên tới 108 đồng.