"Cẩn Y!" Du Hoạ Y mơ màng cảm nhận ai đó đang không ngừng thân mật với mình, cô cố gắng vớt vát chút tỉnh táo ít ỏi nâng mi mắt nhìn xung quanh.
"Ừ, là chị!" Hiên Viên Cẩn Y tạm dừng công việc yêu thích, chống tay nâng người lên nhìn ngắm em gái nhỏ ở khoảng cách cực kỳ gần.
Y nhỏ ngây ngốc nhìn gương mặt xinh đẹp quá phận của Y lớn đang phóng đại trước mắt, môi đỏ vô lực đóng mở:
"Em ... em muốn nôn!"
"Đừng ... đợi chị!" Hiên hội trưởng bất đắc dĩ phải vận hết nội công bay đi vớ được một túi ni lông trở lại, vừa may còn kịp, đúng lúc đỡ được sản phẩm trong dạ dầy của chim non vừa đưa ngược ra. Hú hồn, lần sau có đen tối đến đâu cũng không thể để nhóc con uống một giọt rượu nào nữa.
"Còn muốn nôn không?"
"Lắc đầu."
"Chị bế em vào phòng tắm rửa mặt, xúc miệng nhé?"
"Gật đầu."
Sói xám họ Hiên vui vẻ nhìn em gái Du như cừu non bé nhỏ, ngây thơ vòng tay ôm cổ mình, lại ấm ức như cô vợ nhỏ phạm lỗi bị trách phạt, đáng yêu đến muốn đè ra đánh mông mấy cái quá đi thôi! Nhưng cuối cùng một nghìn lẻ một ý tưởng xấu xa của cô cũng được đè xuống, chỉnh tề chăm sóc chu đáo cho chim non rồi lại mang về tổ gói gém tử tế.
Một đêm tân hôn hoan lạc các thứ đổi thành đêm đồng chí thân thiết. Nhưng bàn tay Y lớn vẫn lén lút luồn vào dưới lớp quần áo của em gái nhỏ, vuốt ve làn da mịn màng mê hoặc, môi mỏng không tiếng động thoả mãn nhấc lên. Y nhỏ thì bị người ta ôm chặt đến mức như dán lên cơ thể mềm mại tròn tròn kia, toàn bộ các giác quan và tâm trí bị cảm giác lạ lẫm chưa từng có đánh úp, từ đầu đến chân như có dòng điện chạy dọc theo từng đυ.ng chạm của người kia.
Triền miên thật lâu, bàn tay không thành thật của ai đó mới dừng lại, nghiêm túc ôm chim non đi gặp Chu công.
Ngoài cửa sổ, vũ điệu ánh sáng vẫn trình diễn không ngớt, trăng rủ sao, sao gọi gió, gió lại thổi mây, rất nhanh hừng đông đã đỏ chót một vùng trời. Paris đang dần khoác lên tấm áo xanh biếc, ngày mới đang đến rồi.
Du Hoạ Y mông lung tỉnh dậy, đập vào mắt là l*иg ngực trắng phấn no đủ của người ta, hai má cô lập tức đỏ ửng, vội vàng muốn tránh đi thì lại phát hiện điều gì đó không đúng, hình như cô ... không mặc quần áo?
Em gái nhỏ vừa cuống quýt vừa không dám kinh động người kia, nhẹ cúi xuống nhìn mình, cả người liền đỏ như tôm luộc, từ đầu đến chân không hề có mảnh vải che thân nào, mà chị ấy ... cũng như vậy. Cô lập tức rón rén dời ra liền chấn động, chỗ đó của cô ... chị ấy ...
"Ngoan, nằm im!" Hiên Viên Cẩn Y đang say sưa trong mộng đẹp thì bị con sâu nhỏ trong lòng cọ cọ đánh thức. Môi mỏng câu lên, bàn tay lưu manh cũng vô thức làm việc theo thói quen, vuốt ve, bóp chặt kéo em gái nhỏ dán lại gần hơn, mà chỗ để tay của cô, thì cực kỳ khó nói.
"A ... chị ... buông tay!" Du Hoạ Y xấu hổ muốn đẩy tay chị gái không đứng đắn kia ra nhưng người ta càng tham lam làm tới, ngón tay đi xuống sâu hơn chạm vào chỗ kín đáo nhất của cô.