Lúc này Mạc Khinh Nhiễm đã bình tĩnh lại, cô tựa vào đầu giường, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp cúi xuống, mái tóc ngắn ngang vai buông xõa che khuất đôi mắt lạnh lùng như sao băng.
Nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở, cô ngẩng đầu nhìn bóng người cao ráo, khinh thường hừ lạnh: "Giang Úy Nhiên, không theo đuổi được tôi thì dùng thủ đoạn hèn hạ này, cô nghĩ tôi sẽ khuất phục sao?"
Giang Úy Nhiên là người bạn đời được hệ thống hôn nhân sắp xếp cho cô một năm trước, nhưng Mạc Khinh Nhiễm không hề có chút hảo cảm nào với cô ta. Giang Úy Nhiên là người khéo ăn nói, tự cao tự đại, ngạo mạn, dựa vào nhan sắc để kiếm sống trong giới giải trí, chỉ toàn đóng vai phụ. Lòng dạ xấu xa, lăng nhăng, dựa vào ngoại hình để chiếm được trái tim của nhiều Omega, nhưng chưa từng thật lòng với ai.
Mạc Khinh Nhiễm luôn chán ghét loại người này, vì vậy cô đã từ chối mọi sự theo đuổi của Giang Úy Nhiên, thẳng thắn nói với cô ta rằng cô không có ý định kết hôn. Việc ghép đôi do hệ thống sắp xếp không phải do cô yêu cầu, cô hoàn toàn có lý do từ chối kết hôn.
Nhưng cô không ngờ Giang Úy Nhiên lại hèn hạ đến mức dùng thuốc để cưỡng ép đánh dấu cô.
Giọng điệu của cô đầy vẻ khinh thường, nghiêng đầu chờ đợi xem vẻ mặt kiêu ngạo, mỉa mai của Giang Úy Nhiên.
Nhưng thật ngạc nhiên, Hòa Tụng lại tỏ vẻ hối lỗi và lo lắng, cô vén tóc ra sau, để lộ vẻ mặt ôn hòa và nghiêm túc, đó là điều mà Giang Úy Nhiên trước kia chắc chắn sẽ không bao giờ có.
"Mạc tiểu thư, nếu đêm nay không có chuyện gì xảy ra, hay là chúng ta coi như chuyện này chưa từng xảy ra..."
"Nếu cô cần tôi bồi thường gì, chỉ cần trong khả năng của tôi, tôi nhất định sẽ bồi thường!"
Ánh mắt Mạc Khinh Nhiễm lóe lên, trong lòng cô thoáng có một suy nghĩ, hình như Giang Úy Nhiên đã thay đổi... tốt hơn rồi?
Nhưng chỉ là trong chớp mắt, cô lập tức tỉnh táo lại, một người hèn hạ như vậy sao có thể hối hận? Chính cô ta là người đã hạ thuốc, tuyệt đối không thể bị vẻ ngoài này đánh lừa!
Mạc Khinh Nhiễm không biết Giang Úy Nhiên đang giở trò gì, cô khoanh tay, lạnh lùng nhìn Hòa Tụng: "Cô đừng tưởng bày ra vẻ mặt thành khẩn xin lỗi này là tôi sẽ tha thứ cho những gì cô đã làm."
Mạc Khinh Nhiễm: "Cô tốn công sức hạ thuốc đánh dấu tôi, nhưng thất bại, sợ tôi trả thù nên mới chọn cách lấy lui làm tiến?"
Không, tôi chỉ là không muốn phát điên cũng không muốn bị đánh gãy chân.
Hòa Tụng cảm nhận được khí chất uy nghiêm của Mạc Khinh Nhiễm, quả không hổ là nữ chính tiểu thuyết, khí chất thật mạnh mẽ. Mái tóc ngắn sắc sảo, lúc này đang tựa lười biếng vào đầu giường, nhưng lại toát ra vẻ uy nghiêm không thể xem thường.
Cô nhìn Mạc Khinh Nhiễm đang nhìn mình bằng ánh mắt nghi ngờ, hiểu rằng đây là cơ hội tốt để thay đổi ấn tượng.
Vì vậy, cô nói bằng giọng trầm ổn: "Tôi chỉ là... đột nhiên nghĩ thông, tuy chúng ta là bạn đời được hệ thống hôn nhân ghép đôi, nhưng giữa chúng ta lại thiếu sự gắn kết tình cảm, nếu cưỡng ép kết hôn cũng chỉ thành oan gia, chi bằng đường ai nấy đi, mỗi người một cuộc sống yên ổn."
Ánh mắt Mạc Khinh Nhiễm dò xét: "Ý cô là muốn hủy bỏ hôn ước do hệ thống hôn nhân sắp xếp, không muốn ở rể Mạc gia nữa?"
Thật kỳ lạ, Giang Úy Nhiên, người suốt ngày treo câu "ở rể" bên miệng, vậy mà lại nghĩ thông suốt rồi?
Hòa Tụng vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, mỗi người một con đường. Ép dầu ép mỡ, ai nỡ ép duyên, sau này Mạc tiểu thư nhất định sẽ gặp được ý trung nhân của mình. Người như tôi, thật sự không xứng với Mạc tiểu thư."
"Người như cô? Người như thế nào?"
Hòa Tụng: "Chính là... lòng lang dạ sói, trơ tráo vô sỉ, tham lam, ích kỷ." Cô nói liên tiếp một loạt từ ngữ, có thể nói là đang tự mắng mình đến mức thổ huyết.
Gánh một cái nồi to tướng, còn phải tìm cách hạ thấp bản thân, thật quá đáng thương.
Mạc Khinh Nhiễm lại nhướn mày, hỏi thêm một câu: "Còn gì nữa không?"
Nữ chính thích nghe, cô đành phải chiều lòng: "Còn, còn độc ác, dâʍ đãиɠ, bất lương..." Hòa Tụng lại vắt óc nghĩ ra một vài từ, nhưng chưa kịp nói hết thì trong phòng vang lên tiếng chuông điện thoại vừa quen vừa lạ.
Âm thanh phát ra từ đống quần áo nằm rải rác trên sàn nhà.
Thấy Mạc Khinh Nhiễm vẫn bình tĩnh, Hòa Tụng mới yên tâm đi tới, nhặt chiếc điện thoại đang reo liên tục trên thảm lên, nhưng cái tên hiển thị trên màn hình khiến cô giật mình, suýt chút nữa thì ném điện thoại đi.
Mạc Vân? Không phải là bà dì vô lương của nữ chính sao?
Cô theo phản xạ liền cúp máy, lại có chút chột dạ liếc nhìn Mạc Khinh Nhiễm, đối phương dường như không có phản ứng gì, cô vừa định thở phào nhẹ nhõm thì Mạc Vân lại gọi đến.
Chết tiệt, còn chưa xong nữa sao?
Cô còn định cúp máy, thì phía sau vang lên giọng nói của Mạc Khinh Nhiễm: "Là điện thoại của dì Hai, sao không nghe?"
Lập tức, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng Hòa Tụng.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Hòa Tụng định sẵn là người sợ vợ.