"Bộp! Bộp!" Nắp các lọ thuốc tự động bật mở, một chiếc còn lăn đi khá xa.
Lydia đưa ngón tay trỏ lên miệng lọ thuốc và xoay nhẹ. Dưới sự điều khiển của cô, bột thuốc và dung dịch từ các lọ hòa quyện vào nhau, tỏa ra ánh sáng xanh nhạt dịu mắt.
Hỗn hợp ma thuật lơ lửng giữa không trung, rồi nhẹ nhàng quấn quanh cổ chú mèo con. Dược liệu từ từ thấm qua lớp da mỏng manh, tỏa ra ánh sáng xanh bao phủ toàn thân nó.
Chú mèo con khẽ run lên, bộ lông đen mềm mại khẽ lay động trong ánh sáng, hai vết thương đỏ trên cổ dần dần biến mất.
Lydia thở phào nhẹ nhõm. Cô mở hành lý, lấy ra một chai rượu vang, rót vào miệng một ngụm lớn.
Hương vị nồng đượm lan tỏa, khiến cô cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
Những phiền muộn, bất công cô từng phải chịu đựng trong Vương Quốc Ma Thuật dường như đều tan biến theo hơi men.
"Phải rồi, hà tất gì phải chấp nhặt với đám lão già cứng nhắc đó!" Lydia lẩm bẩm, khẽ cười nhạt.
Cô đã hoàn thành tâm nguyện của Juliet, giúp Vương quốc Đức Thánh duy trì hòa bình suốt mười năm qua. Giờ đây, không còn quốc gia nào dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ họ nữa.
Ở lại Vương Quốc Ma Thuật cũng chỉ đồng nghĩa với việc cô phải tiếp tục chịu đựng sự quản thúc của những kẻ bảo thủ kia.
"Rời đi là lựa chọn đúng đắn nhất!"
Lydia nhấc cây đũa phép lên, đùa nghịch xoay nó trong tay.
Chai rượu thứ hai được mở ra, và cô hoàn toàn không nhận ra, trên mái nhà, một bóng người nhỏ bé đang ẩn nấp trong bóng tối.
Bóng người đó có thân hình nhỏ nhắn, mảnh khảnh như một đứa trẻ, và trong tay dường như đang nắm chặt thứ gì đó.
Sau một lúc quan sát, bóng người ấy giơ tay ném mạnh vật đang cầm xuống chỗ Lydia.
Phản ứng theo bản năng, Lydia vung đũa phép lên, khiến vật thể kia lơ lửng giữa không trung. Khi cô ngẩng đầu lên, bóng người kia đã biến mất.
"Trời ơi..." Lydia hít sâu một hơi. Khi nhìn rõ vật kia là gì, cô không kìm được mà kinh hãi thốt lên.
Ánh sáng chữa lành trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết, bao bọc lấy chú mèo con nhỏ bé.
Trong vùng sáng chói lọi, chỉ còn lại một bóng dáng mờ ảo, đang dần thay đổi hình dạng trước mắt Lydia.
Bóng dáng ấy từ từ lớn dần, lớn hơn, rồi lại lớn hơn nữa.
Cuối cùng, bóng hình ấy nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, trông như một người nào đó vừa ngồi bệt xuống sàn một cách mềm nhũn.
Ánh sáng dần nhạt đi, rồi tắt hẳn.
Khi mọi thứ đã trở nên rõ ràng, Lydia ngạc nhiên phát hiện chú mèo con đã biến mất. Thay vào đó, trước mặt cô là một cậu bé!