Ngày hôm sau, Tiểu Cao nằng nặc kéo Bạch Nguyệt Sanh ra hào hứng kể về “vận may” của mình, vì bns làm quá kín đáo nên đôi tình nhân này không nhận ra điều gì bất thường, chỉ cho rằng bản thân rất may mắn, trời ban chuyến du lịch trăng mật, lãng mạn vô cùng.
Bạch Nguyệt Sanh mỉm cười lắng nghe, tâm trạng rất tốt.
Tiểu Cao lại nói: “Lúc đó anh nên uống chai nước đó, như vậy người trúng thưởng chính là anh rồi!”
“Chưa chắc.”
Bạch Nguyệt Sanh từ tốn nói: “Vận may là thứ rất huyền bí, tôi cầm có khi chỉ là chai nước, các cậu cầm mới là Maldives.”
Lời nói khéo léo dễ nghe, Tiểu Cao càng thêm vui mừng rạng rỡ.
Mặc dù Bạch Nguyệt Sanh đã du hành qua nhiều thế giới, gặp vô số cường giả, nhưng thực ra dù trải qua bao nhiêu năm tháng, cậu vẫn luôn có cảm tình với những người bình thường giản dị như thế này.
Cậu không thay đổi vận mệnh của họ, nhưng giúp đỡ một chút, để họ sống thoải mái thuận lợi hơn là điều cậu chắc chắn sẽ làm.
Hôm nay, tiết Chính trị của Bạch Nguyệt Sanh là tiết thứ hai, nên khi tan học vừa đúng giờ ăn trưa. Buổi chiều, Bạch Nguyệt Sanh còn có cuộc họp nên không định về nhà, muốn qua loa bữa trưa ở căng tin trường.
Cơ sở vật chất của trường nghệ thuật vốn rất tốt, trường này cũng vậy. Toàn bộ quần thể kiến trúc phong cách Châu Âu màu trắng bao quanh một khu vườn có quy mô khá lớn, được chăm sóc cẩn thận, tiếng chim hót và hương hoa thơm ngát, thoạt nhìn không giống trường học mà giống địa điểm du lịch.
Căng tin được chia thành trong và ngoài, căng tin trong chỉ dành cho sinh viên, còn căng tin ngoài được làm thành nhà hàng kinh doanh mở cửa cho khách bên ngoài, có nhà hàng Tây với phong cách không tồi, bánh macaron dâu tằm trong đó có thể khiến trái tim cậu tan chảy.
Nghĩ đến đã chảy nước miếng, Bạch Nguyệt Sanh đi nhanh hơn. Món bánh ngọt nhỏ này là phiên bản bán giới hạn, tuy với thể chất may mắn S, chỉ cần cậu muốn mua thì chắc chắn sẽ mua được, nhưng bánh mới ra lò và bánh để một tiếng đồng hồ, hương vị vẫn khác biệt rất lớn.
Bạch Nguyệt Sanh vừa bước vào nhà hàng đã bị chặn cửa.
Có vẻ Tưởng Minh đã đợi cậu rất lâu, cả người tiều tụy: "A Sanh..."
Bạch Nguyệt Sanh: "..."
Trong nhà hàng không ít người, tiếng gọi đầy đau thương này của anh ta càng khiến nhiều người quay đầu nhìn.
Bạch Nguyệt Sanh ước tính số người, chỉ có 45 người đang ăn, cách xa giá trị nổi tiếng 100.000 người, nhưng không biết có ai tò mò chụp video đăng lên mạng hay không, nên vẫn có rủi ro.
Bạch Nguyệt Sanh không do dự quay người bỏ đi, nhưng ai ngờ học sinh Tưởng Minh đã ngốc nửa năm cuối cùng lại thông minh được một lần.
Anh ta không đuổi theo mà chỉ mặc kệ hết thảy, lớn tiếng hét: "Em chia tay với anh hoàn toàn không phải vì gia đình anh, chỉ là vì em thích người khác rồi!”
Bạch Nguyệt Sanh bị tình tiết ngôn tình này làm cho sững người, đứng khựng lại.
Nhân lúc này, Tưởng Minh đuổi kịp cậu, nước mắt đã tuôn rơi: "A Sanh, rốt cuộc là chuyện gì, nói cho anh biết được không? Anh biết em vẫn còn thích anh, chỉ cần em thích anh, những chuyện khác anh đều..."
Bạch Nguyệt Sanh không dám kích động anh ta nữa, chỉ nói nhỏ: "Ở đây đông người, chúng ta ra ngoài nói chuyện."
"Không!" Tưởng tam thiếu thông minh rồi, anh ta lớn tiếng nói: "Anh không sợ người khác biết quan hệ của chúng ta, anh ước gì cả thiên hạ biết anh thích em!"
Bạch Nguyệt Sanh quả không hổ là người từng trải qua trăm trận, trong tình huống như vậy vẫn có thể bình tĩnh, cậu dịu dàng nói: "A Minh, có những chuyện không tiện nói trước mặt người khác."
Tưởng Minh sợ bị đá: "Em không lấy bừa mấy câu để đánh trống lảng."
"Ừm."
Bạch Nguyệt Sanh an ủi tâm trạng của anh ta: "Chúng ta nói chuyện cho rõ ràng."
Để tăng độ đáng tin, Bạch Nguyệt Sanh còn chủ động nắm tay anh ta, mười ngón đan vào nhau, Bạch Nguyệt Sanh mỉm cười với anh ta, chỉ một biểu cảm nhẹ nhàng đã khiến Tưởng Minh choáng váng, đừng nói là ra ngoài nói chuyện, ra ngoài bị xe đâm chết anh ta cũng tình nguyện.
Mặc dù Bạch Nguyệt Sanh tiếc dùng hai vạn thời không tệ nua một viên thuốc mất trí nhớ, nhưng lúc này vẫn phải cho Tưởng Minh một viên, nếu không nửa đời sau của tên nhóc này sẽ bị hủy hoại.
Đang nghĩ như vậy, một cảnh tượng quen thuộc đột nhiên xuất hiện.
Nhà hàng Tây sang trọng thoải mái vốn vang vọng âm nhạc nhẹ nhàng thư giãn, phong cách trang trí đỏ trắng vàng cũng có sức quyến rũ làm tinh thần thư thái, nhưng lúc này tất cả đều biến mất.
Lúc này, cả nhà hàng như bị nhét vào một hộp đen không thấy năm ngón tay, ngột ngạt căng thẳng, khiến người ta nghẹt thở, từ sâu trong đáy lòng dâng lên cảm giác sợ hãi, đó là bản năng sâu thẳm của con người khi ngửi thấy mùi máu tanh, tưởng tượng ra những điều đáng sợ nhất.
Tất cả 46 người có mặt đều cứng đờ, như bị rút mất linh hồn, trở thành những con rối mặt xanh tái, mắt vô hồn.
Bạch Nguyệt Sanh có kinh nghiệm một lần nên phản ứng rất nhanh, cậu giơ tay lên, một tia sáng trắng từ đầu ngón tay bừng sáng, nhưng chưa kịp làm gì, một giọng nói dễ nghe nhưng tràn ngập hàn ý lạnh lẽo vang lên bên tai cậu: "A Sanh, anh tìm em lâu lắm rồi.”