Cho đến ngày thành lập quốc gia mới.
Jeremy bước lên vương toạ nắm giữ quyền thế vô thượng, nhưng lại vĩnh viễn mất đi người đàn ông đứng bên cạnh anh ta.
Nếu đó là cái giá, vậy mọi thứ mà anh ta đang có chính là trò đùa lớn nhất.
Từ khoảnh khắc thức tỉnh ý thức kia, thứ anh ta không muốn mất nhất chính là Bạch Nguyệt Sanh.
“Á!” Một giọng nói thiếu nữ lanh lảnh vang lên, rõ ràng là bị dọa sợ.
Bạch Nguyệt Sanh tỉnh táo lại, dùng tốc độ cực nhanh quấn lấy tư niệm đang tràn ra ngoài của Jeremy, bảo vệ mạng sống của cô gái vô tri đang muốn tiến vào.
Những chuyện này không thể để người bình thường thấy được, trong thời đại tinh tế ngàn vạn năm sau, sau khi hoa học kỹ thuật phát triển vô hạn, người ta bắt đầu nghiên cứu sức mạnh to lớn hơn, sức mạnh tinh thần vượt trên tất cả các chiều không gian đã tạo nên một cuộc cách mạng lớn.
Thể chất của Jeremy là gene SSS, nếu hoàn toàn phóng thích, tư niệm sẽ lập tức trải rộng toàn bộ hành tinh, có thể biết được tất cả tin tức mà anh ta muốn. Nhưng đang trong thời bình, anh ta chỉ không tiện dùng mà thôi.
Nhưng cô gái kia có thể đi ngang qua đây đúng là chuyện khiến người ta kinh ngạc, đủ để chứng minh lúc nãy khi hôn Bạch Nguyệt Sanh, anh ta đã mất tập trung cỡ nào, đến tính cảnh giác cơ bản nhất cũng quên mất.
Đương nhiên, sư tử đang ngủ cũng có thể gϊếŧ thỏ nhỏ dễ như trở bàn tay, cho nên Jeremy không nghĩ ngợi mà muốn gϊếŧ chết kẻ xâm phạm này.
Bạch Nguyệt Sanh không thể để cô gái ấy chết được — án gϊếŧ người quỷ dị không phải chuyện “bình thường”.
Bị cậu ngăn cản hai lần, Jeremy nhíu mày: “Cô ta lại là ai?”
Bạch Nguyệt Sanh đúng là khổ không nói nên lời, hành động hai lần“cứu người” này của cậu đúng là đã OOC, chẳng trách Jeremy nghĩ nhiều.
Năm đó, sau khi náo loạn một trận trong viện nghiên cứu, cậu và Jeremy đã rời khỏi hành tinh Thủ Đô, thành lập “Hệ Mạc Aaron”, là một sự tồn tại đáng sợ khiến thế hệ sau gọi là “Thiên đường tội ác”, tập hợp vô số kẻ cực ác, là nơi đen tối hoàn toàn không có pháp luật, gϊếŧ người chỉ như trò chơi.
Bạch Nguyệt Sanh thân là phó thủ lĩnh của Thiên đường tội ác, tuy không thường xuất hiện, nhưng tàn nhẫn độc ác, danh tiếng tàn nhẫn khát máu khiến toàn bộ tinh hệ Ngân Hà khϊếp sợ gần mười năm.
Trên thực tế, Bạch Nguyệt Sanh cũng không phụ sự kỳ vọng của danh tiếng đó, vì muốn thống lĩnh một “đội quân” như vậy, không dùng chút thủ đoạn tàn nhẫn thì không thể đứng vững được.
Chuyện như gϊếŧ người, nếu ở trước mặt Bạch Nguyệt Sanh trước kia có khi cậu còn chẳng thèm chớp mắt, hơn nữa cậu rất nuông chiều Jeremy, đối với những hành vi của anh ta, dù đúng hay sai cậu đều không ngăn cản.
Nào giống hôm nay, vì hai người không liên quan mà ngăn cản Jeremy những hai lần, lần cuối cùng còn không tiếc phóng thích tư niệm, đối kháng với anh ta.
Jeremy không nghĩ Bạch Nguyệt Sanh là người sẽ thương tiếc mạng người, anh ta chỉ cho rằng hai người kia rất quan trọng với Bạch Nguyệt Sanh.
Quang trọng đến mức ra tay với anh ta.
Niềm vui đoàn tụ sụt giảm một nửa, thần sắc của Jeremy lại trở nên u ám, cách biệt hơn hai mươi năm, Jeremy chưa từng ngừng nhớ nhung cậu dù chỉ một giây, nhưng Bạch Nguyệt Sanh đã có cuộc sống mới, buông bỏ quá khứ nặng nề, sống yên bình ở một nơi bình thường.
Cậu có từng nhớ tới anh ta không?
Không đến một giây, Bạch Nguyệt Sanh đã nhìn thấu suy nghĩ của Jeremy, mặc dù cậu đã rời khỏi thế giới Tinh Tế rất lâu rất lâu— lâu hơn Jeremy nghĩ rất nhiều lần, nhưng Bạch Nguyệt Sanh vẫn không quên được người đàn ông này.
Dù sao bọn họ cũng là người yêu hoà hợp theo nhiều nghĩa, nếu không có người này, cậu sẽ không dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ ở thế giới Tinh Tế như vậy.
Lúc ý thức của Bạch Nguyệt Sanh trở lại, cậu biết bản thân là vảy ngược của Jeremy.
Vì một vài nguyên nhân đặc biệt, du͙© vọиɠ chiếm hữu của Jeremy đối với cậu mạnh đến nỗi đáng sợ.
Bạch Nguyệt Sanh không có thời gian hỏi tại sao Jeremy lại xuất hiện ở Trái Đất, việc cấp bách hiện giờ là mau chóng an ủi người này, nếu Jeremy nổi giận rồi thả “Thao Thiết” ra, chỉ một đạn pháo không gian thôi cũng đủ bắn Trái Đất thành tan thành từng mảnh nhỏ.
Không cần nhiệm vụ nhắc nhờ, Bạch Nguyệt Sanh cũng hiểu rõ, Trái Đất bị huỷ diệt chính là chuyện siêu cấp không “bình thường”!
Đừng gây chuyện vậy chứ, Bạch Nguyệt Sanh vừa nghĩ vừa nắm lấy tay Jeremy, dịu dàng nói: “Về nhà với em trước đã.”
Nói xong cậu còn cười cười xin lỗi khi đi qua cô gái kia.
Đẹp trai quáaaa!!! Cô gái xách theo túi đồ hít một hơi thật sâu, cặp mắt to sáng rực, màu đỏ ửng trên mặt chắc chắn là do phấn khích: Trời ơi! Công đẹp trai hết sảy! Thụ xinh đẹp tuyệt trần!! Cô xuyên vào truyện tranh rồi ư???
Bạch Nguyệt Sanh không rảnh lo nhiều, sau khi chắc chắn chị gái này không lén dùng điện thoại chụp lại, cậu kéo Jeremy nhanh chóng chạy đi.
May mà chung cư cách chỗ này không xa, sau khi lên lầu vài bước, Bạch Nguyệt Sanh cảm thấy có gì đó không đúng, hình như cậu đã quên mất gì đó, ồ… Tưởng tam thiếu vẫn còn bị vứt ở trong ngõ.
Nhưng không sao… sẽ mau chóng được tìm thấy thôi.
Bạch Nguyệt Sanh không lãng phí thời gian, để an ủi Jeremy, cách tốt nhất để vị hoàng đế bệ hạ này nguôi giận chính là… ngón tay trắng nõn của cậu ấn lên cái nút đen nhỏ xíu ở xương quai xanh của Jeremy, bộ quần áo uy nghi lộng lẫy kia lập tức biến mất, lộ ra thân hình nam tính quyến rũ.