Bạn Trai Cũ Tổ Chức Thành Đoàn Thể Đột Kích, Phải Làm Sao Đây

Chương 3

Chuyển ngữ: Sú:>

Hai mươi tỷ là khái niệm gì? Nói thế này nhé, nếu mỗi ngày bạn tiêu mười vạn tệ, muốn tiêu hết mười hai tỷ này thì sẽ cần hai vạn ngày, hai vạn ngày chia 365 thì chính là năm mươi lăm năm… Được rồi, chỗ này chưa tính lãi, nếu tính theo lãi suất cơ bản của ngân hàng…

Ừm, người bình thường có khi đến chết cũng không tiêu hết số tiền lãi.

Đây là một số tiền khổng lồ, ngay cả những người trong danh sách Forbes cũng phải ngoái lại nhìn số tiền trời cho này.

Bị nhiều tiền như vậy đáp vào mặt, phản ứng của người bình thường sẽ là mừng rỡ như điên. Cho nên luật sư Lý đã chuẩn bị tinh thần từ trước, chờ xem cậu thanh niên ngoài có khuôn mặt ra đẹp ra thì chẳng có gì đáng giá phấn khích, điên cuồng, thậm chí là phát điên.

Nếu hoàn toàn mất bình tĩnh, khuôn mặt này cũng không còn đáng giá nữa.

Luật sư Lý đợi cậu làm trò hề, kết quả cậu thanh niên trước mắt rất bình tĩnh, trên khuôn mặt được chạm khắc tinh xảo kia không có bất kỳ cảm xúc nào liên quan đến những từ hưng phấn, vui sướиɠ, khϊếp sợ.

— Thậm trí cậu còn cảm thấy hơi bực bội.

Luật sư Lý nghĩ có kẽ cậu chưa kịp phản ứng lại, nên ân cần giải thích lại: “Có lẽ ngài Bạch không rõ về sản nghiệp của bà Tôn, Tập đoàn Tụ Quang có phạm vi kinh doanh rất lớn, từ điền sản, khách sạn, văn hoá du lịch, phim ảnh giải trí, tài chính đến khoa học kỹ thuật…”

Anh ta còn chưa kịp nói xong, Bạch Nguyệt Sanh đã lên tiếng ngắt lời: “Mười hai tỷ này là cổ phần của Tập đoàn tài chính Tụ Quang?”

Luật sư Lý định dùng một câu hù chết cậu: “Giá trị của Tập đoàn Tụ Quang là sáu mươi tỷ, hai mươi tỷ này chỉ là tài sản cá nhân của bà Tôn.” Sắp điên rồi nhỉ? Đừng nói đến hai mươi tỷ, có khi tên nhóc này còn chưa từng nhìn thấy mười vạn tệ!

Những khiến người ta thất vọng chính là, Bạch Nguyệt Sanh vẫn duy trì dáng vẻ bình tĩnh không gợn sóng, như thể những lời Lý Thanh nói còn không hấp dẫn bằng câu “trứng gà hai mươi lăm một cân, mau tới mua” của người bán hàng ở siêu thị.

Luật sư Lý không phục, anh ta cảm thấy tên nhóc không hiệu sự đời này vẫn không hiểu rõ thế nào là hai mươi tỷ!

Ngay lúc anh ta đang định cẩn thận giải thích lại rằng hai mươi tỷ này bằng bốn trăm lần trúng thưởng vé số năm trăm vạn thì Bạch Nguyệt Sanh đã quay người đi vào nhà, cậu lấy một tập tài liệu từ ngăn bàn gỗ không có gì đặc biệt ra, đưa cho Lý Thanh.

Bạch Nguyệt Sanh nói: “Tôi đã ký rồi, cứ theo đó mà làm.”

Luật sư Lý: Vẻ mặt ngơ ngác.

Khi anh ta mở phong bì tài liệu có lẽ chỉ đáng giá hai tệ của hãng Đắc Lực ra, bị những văn kiện bên trong làm cho… mất bình tĩnh.

“Đây… cậu… sao…” Anh ta ấp úng, vẻ cao cao tại thượng kia biến mất, trên mặt, trong mắt, trong đầu đầy vẻ không tin nổi.

“Cậu điên rồi à???” Luật sư Lý sợ hãi hét lên.

Bạch Nguyệt Sanh nghiêm túc nói: “Chức vụ của anh là luật sư, chắc hẳn hiểu rõ thứ bên trong hơn tôi, tôi không có hứng thú với tài sản của bà Tôn, nhưng vì bà Tôn không có người thừa kế, cho nên số tiền đó… À đúng rồi, anh tên là gì?”

Luật sư Lý: “Lý, Lý Thanh.”

“Ồ.”

Bạch Nguyệt Sanh tiếp tục nói: “Sẽ được quyên góp hết cho Hội phúc lợi trẻ em khuyết tật dưới danh nghĩa của luật sư Lý Thanh.”

Cho đến khi bị nhốt ở bên ngoài cửa chống trộm của chung cư, mãi một lúc lâu sau Lý Thanh vẫn chưa hồi phục tinh thần. Những tài liệu giấy trắng mực đen trong tay anh ta, chỉ thiếu mỗi chữ ký của anh ta là hoàn chỉnh. Dù có kinh nghiệm mười năm trong nghề, anh ta cũng không nhìn ra một chút sơ hở nào trong văn bản pháp lý này.

Nhưng… tại sao lại thành ra như vậy?

Cách cánh cửa chống trộm, trái tim của Bạch Nguyệt Sanh cũng đang tan nát, thân là một nhân vật vĩ đại vừa quyên tặng hai tỷ cộng năm tỷ cộng mười tỷ cộng mười lăm tỷ rồi thêm hai mươi tỷ vừa rồi, cảm xúc duy nhất trong lòng cậu là: khó chịu, muốn khóc. (Khổ thân, có tiền nhưng không thể tiêu:))

Vì giá trị nổi tiếng, cậu đã quyên góp nhiều khoản tiền khổng lồ như vậy cho sự nghiệp phúc lợi của Trung Quốc, nhưng cuối cùng ngay cả tên cũng không dám để lại.

Tiền tài là vật ngoài thân, danh lợi chỉ là hư vô, cậu là người đã từng chinh phục hệ Ngân Hà, đứng trên đỉnh Tu Chân giới, trở thành cường giả chí tôn của đại lục Tây Huyễn hơn nữa đã từng là anh hùng cứu vớt mạt thế. Cho nên… không cần để ý hai tỷ cộng năm tỷ cộng mười tỷ cộng mười lăm tỷ cộng… Mẹ nó! Thật nhiều! Không thèm để ý cái cớt! Dù sao thiết lập của cậu cũng là tên cặn bã vì quyền thế địa vị mà không từ thủ đoạn!

Bạch Nguyệt Sanh đã trải qua một đêm sinh ly tử biệt cùng các tờ tiền ở trong giấc mơ, hôm sau rời giường càng thêm khó chịu.

Đáng tiếc là với khuôn mặt này của cậu, cho dù là bảy ngày bảy đêm không ngủ cũng sẽ không có quầng thâm mắt, da vàng nổi mụn hay bất kỳ phản ứng xấu nào, đáng sợ hơn là còn có chức năng tự làm sạch, mấy ngày không tắm cũng sẽ không có mùi hôi, không rụng tóc… (toi cũng muốn có công năng này🥲)

Tất nhiên tắm rửa là để hưởng thụ, dù không bẩn cũng muốn tắm hàng ngày, nhưng vì thế Bạch Nguyệt Sanh cũng mất đi tư cách cố tình ăn mặc luộm thuộm.

Ăn sáng xong, Bạch Nguyệt Sanh chầm rì rì đi ra khỏi cửa, tuy cậu không cần kiếm tiền, nhưng vẫn cần có việc làm.

Ở phần yêu cầu của nhiệm vụ “bình thường”, nhốt mình trong nhà không ra ngoài suốt hai tháng như một trạch nam chính là một tồn tại không “bình thường”.