Bia Đỡ Đạn Sở Hữu Nhan Sắc Khuynh Thành

Chương 12

Mộ Kỳ An ngủ không ngay ngắn cho lắm, đầu nghiêng sang một bên, nửa mặt vùi vào gối, mái tóc ngắn rối bù rơi lòa xòa bên tai, tiếng thở phập phồng nặng hơn người thường nhiều.

Hắn mặc áo thun ngắn tay khi ngủ, một cánh tay đặt trên gối, bắp tay rắn chắc dưới ánh trăng như phản chiếu ánh sáng — đúng kiểu mặc đồ thì gầy, cởi đồ thì cơ bắp.

Ở độ tuổi hormone bùng phát, ngay cả khi ngủ hắn cũng tỏa ra sức nóng quá mức.

Nhưng lúc này, Mộ Kỳ An ngủ không yên. Không biết từ khi nào, có ai đó cứ chọc hắn, thấy hắn không phản ứng lại kéo chăn của hắn.

Mộ Kỳ An trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, kéo lại chăn mấy lần, cuối cùng phát bực, gắt gỏng tỉnh dậy.

Hắn chẳng muốn bị lép vế, vừa mở mắt liền chống người dậy, cau mày chuẩn bị nổi nóng.

Nhưng giây tiếp theo, Mộ Kỳ An lập tức xìu xuống, bởi vì — hắn nhìn rõ người đang trêu hắn bên giường.

Một thiếu niên đẹp đến mức khó tin.

Mái tóc dài đen nhánh như thác nước phủ vai, áo lam mỏng manh dưới ánh trăng trở nên gần như trong suốt, vai gầy, cổ áo trắng sáng đến mức phát quang, phía dưới hình như còn có thể thấy được… Mộ Kỳ An không dám chắc, nhưng cũng không thể dời mắt, cứ ngây ngốc đảo qua đảo lại, cuối cùng dừng ánh nhìn trên gương mặt cậu.

Đó là vẻ đẹp nổi bật đến cực điểm bởi sự tái nhợt và thanh đạm, giống như bông hồng trắng dính máu, sắc đỏ chảy tràn khiến khuôn mặt này hoàn mỹ vô khuyết, khiến người ta không thể không dán mắt vào.

Úc Từ được dạy dỗ rất tốt, dùng lời Văn Linh mà nói thì như một con bướm mỏng manh mơ hồ, luôn nhẹ nhàng đập cánh, yên tĩnh, dịu dàng, yếu đuối đến mức gió cũng có thể bẻ gãy.

Vì thế, cậu hiếm khi thất thố. Nhưng lúc này, khi nhìn vào mắt Mộ Kỳ An, cậu lại không kiềm được khóe mắt ửng đỏ, ánh nước đọng trên hàng mi dày, lan ra từng tầng đỏ ửng.

Trong mắt Mộ Kỳ An, chính là thiếu niên mím môi hồng mỏng, nước mắt lưng tròng, ấm ức hỏi hắn: “Sao… giờ anh mới tới?”

Một luồng run rẩy dọc xương sống chạy thẳng lêи đỉиɦ đầu, Mộ Kỳ An lập tức choáng váng: “Cái, cái gì?”

Sao nghe cứ như hắn là kẻ phụ tình vậy?

Nhưng hai người họ có quen biết đâu? Nếu hắn quen thiếu niên này, sao có thể làm kẻ bạc tình được? Không đúng, không đúng, Mộ Kỳ An nhìn người ta, đỏ mặt vì chính mình suy nghĩ linh tinh.

Hắn là trai thẳng chính hiệu mà, sao có thể phụ tình một người con trai được chứ?!

Cái biểu cảm đỏ mặt này lại chẳng khác gì trong ký ức, Úc Từ ngây người một lúc, trong đầu hiện lên cảnh lần đầu gặp Mộ Tuần ở hội chùa.

Dù sau này đã ở bên nhau, Mộ Tuần cũng luôn thích nhìn cậu đỏ mặt, ôm eo cậu, ghé vào tai gọi “vợ yêu”.

Mộ Tuần nói đó là cách gọi của chồng Tây dành cho vợ, lúc ở riêng thì thay phiên gọi cậu là “nương tử”, “vợ yêu”, còn thích cù cậu nhột, ép cậu gọi lại “tướng công”.

Chỉ là hồi đó Úc Từ nhát gan, luôn không dám gọi thành tiếng.

Úc Từ càng nghĩ, tâm trí càng bay xa. Mộ Kỳ An thì cũng đâu có rảnh — hắn căng thẳng muốn xuống giường, vừa liếc mắt đã thấy Úc Từ đang chân trần đứng bên giường.

Trời lạnh thế mà…

Mộ Kỳ An hắng giọng, không kịp mang dép, cũng nhảy xuống giường chân trần, khi Úc Từ nghi hoặc nhìn sang thì làm một động tác mời khách.

“Khụ khụ, cái đó…” Mộ Kỳ An mắt láo liên: “Đứng thì lạnh chân, hay là tụi mình ngồi xuống nói chuyện đi?”

Nói xong vỗ vỗ tấm chăn, thầm thấy may vì mình ngủ cũng không quá lộn xộn, tấm chăn vỗ vài cái là gọn gàng lại ngay, nhìn cũng đàng hoàng, ngồi cũng thoải mái.

Chắc là đầu óc Mộ Kỳ An cũng mụ mị rồi.

Nhìn dáng vẻ ân cần dâng hiến của hắn bây giờ, sợ là một chút cũng chẳng nhận ra việc nửa đêm trong ngôi nhà cổ giữa rừng núi hoang vu lại có một người lạ đứng cạnh giường thì nó bất thường đến mức nào.

Huống chi người này còn đẹp đến vậy.