Sau Khi Ly Hôn Với Ảnh Đế, Tôi Trở Nên Nổi Tiếng

Chương 5

Trong bộ phim, nhân vật thiếu niên Tần Nhiên do một cậu bé thủ vai là một cậu bé câm điếc, ánh mắt kiên định, ngang ngược như một con sói con. Cậu ta bị mắc kẹt trong bóng tối của nhân tính, nhưng chưa bao giờ từ bỏ cuộc đấu tranh.

Vào thời điểm tuyệt vọng nhất, cậu ta nằm dưới bùn đất, cơ thể đầy vết thương, mưa lớn ầm ầm đổ xuống, nước bắn tung tóe trên mặt đất, cậu bé nằm yên tĩnh như thể đã chết. Ánh sáng lóe lên trên bầu trời đen kịt, một tia chớp chiếu sáng nửa khuôn mặt của cậu bé, sấm sét vang lên ngay sau đó, vào khoảnh khắc sấm chớp đó, cậu bé mở mắt. Đôi mắt cậu sáng rực lên, như thể đó là ánh sáng duy nhất trên thế gian này.

Sau khi xem xong, Dịch Gia Trạch im lặng rất lâu.

Anh thừa nhận, anh đã bị ấn tượng mạnh.

Khoảnh khắc cậu bé mở mắt, đã hoàn thành sự chuyển biến từ bỏ đến đấu tranh, cảm xúc được xử lý rất tuyệt vời, cả cảnh quay mượt mà và đầy tính nghệ thuật.

Tần Nhiên quả thực là một thiên tài diễn xuất, anh ta sinh ra là để sống với nghề diễn.

Nhưng khi nhớ đến những gì Tần Nhiên đã làm với người chủ trước, hình ảnh của Tần Nhiên trong lòng Dịch Gia Trạch vẫn là một người đàn ông xấu, không có chút thay đổi nào.

Nhắc đến Tần Nhiên, anh lại nghĩ tới hợp đồng ly hôn.

Dịch Gia Trạch nhíu mày, Tần Nhiên là người luôn làm việc rất hiệu quả, sao lâu vậy mà vẫn không có tin tức gì?

Cảnh quay của Dịch Gia Trạch nhanh chóng hoàn thành, ngày kết thúc quay phim, đúng vào ngày sinh nhật của nam chính, anh ở lại tổ đoàn phim, sau khi chúc mừng sinh nhật nam chính xong, mới rời đi.

Dịch Gia Trạch ngồi lên xe và lập tức thϊếp đi, đến khách sạn mà anh vẫn chưa tỉnh dậy.

Tô Nham dừng xe lại, vừa định gọi Dịch Gia Trạch dậy, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt say ngủ của anh, bất giác đổi ý.

Anh lấy điện thoại ra, chụp một bức ảnh của Dịch Gia Trạch.

Dịch Gia Trạch tựa vào cửa sổ xe mà ngủ, ánh đèn neon chiếu xuống mặt anh, ánh sáng cắt khúc tạo ra một lớp khí bí ẩn bao quanh anh, khuôn mặt hoàn mỹ, đường nét mặt mềm mại, đôi mi dài tạo nên một bóng mờ nhẹ, vẻ đẹp tựa như từ trong tranh bước ra, biểu cảm say ngủ còn mang đến cảm giác vô hại, khiến khí chất của anh bớt đi sự sắc bén, thậm chí có thể khiến người khác sinh lòng thương cảm.

Tô Nham lo lắng rằng Dịch Gia Trạch ngủ thêm sẽ bị lạnh, liền khẽ lay anh tỉnh dậy.

Dịch Gia Trạch mở mắt ngái ngủ, giọng khàn khàn hỏi: "Đây là đâu?"

"Ở dưới khách sạn của cậu, chịu khó một chút, lên trên rồi ngủ tiếp."

Dịch Gia Trạch gật đầu, Tô Nham thấy anh tỉnh hẳn, liền đưa điện thoại cho anh: "Cậu thấy bức ảnh này thế nào?"

Dịch Gia Trạch liếc nhìn một cái: "Cậu chụp ảnh tiến bộ nhiều rồi đấy."

"Không, chủ yếu là cậu đẹp thôi."

Hai người vừa mới trao đổi những lời khen ngợi lẫn nhau trong một cuộc trò chuyện thương mại thân thiện, Tô Nham nói: "Lâu lắm rồi anh chưa đăng Weibo, bức ảnh này có thể gửi đi như một phần thưởng cho fan."

Dịch Gia Trạch đáp: "Được rồi."

Tô Nham hỏi: "Vậy là anh đăng hay ta đăng?"

Dịch Gia Trạch suy nghĩ một chút rồi nói: "Hay là để ta đăng vậy."

Sau khi Dịch Gia Trạch quay về phòng và tắm rửa xong, trái lại hắn không cảm thấy mệt mỏi, bèn mở điện thoại và lướt qua Weibo của chủ cũ.

Trên Weibo của chủ cũ, có rất nhiều bài đăng lại của các ngôi sao, trong đó có không ít người mà hắn không có mối quan hệ thân thiết. Chủ cũ không chỉ chia sẻ lại mà còn thêm những suy nghĩ cá nhân, làm như sợ người khác không nhận ra rằng hắn đang lợi dụng độ hot của người khác.

Những bài đăng duy nhất là của chính hắn, chỉ là vài bức ảnh về hoa cỏ, đồ ăn, và một vài tấm selfie, chứ không có bất kỳ bài viết nào liên quan đến công việc của hắn.