Đặng Minh Hạo ngắm chuẩn rồi thả tay, một hòn đá nhỏ liền trúng mạnh vào mông con gà rừng, làm nó kêu lên một tiếng thảm thiết.
Không như tưởng tượng là sẽ ngã xuống chết ngay, con gà rừng vẫn nhảy tưng tưng, vừa kêu vừa nhảy, có vẻ như đau mông không chịu nổi.
Đặng Minh Hạo vừa định ném thêm viên đá thứ hai thì đúng lúc đó, một viên đá từ đâu bay tới, trúng vào cổ con gà rừng, khiến nó ngã xuống bất động.
"Ai vậy?" Đặng Minh Hạo ngạc nhiên hạ ná thun xuống, không ngờ ở chỗ này lại có người thứ hai.
Tần Uyển bỗng chỉ về một hướng: "Người ở đằng kia."
Mặc dù năng lực hệ Mộc của cô hiện giờ còn yếu, nhưng ở trong rừng, nơi đầy cỏ cây, cô vẫn có thể nhạy bén cảm nhận được sự hiện diện của người khác.
Vừa dứt lời, một người bước ra từ sau cây, người này mặc đồ đen, đầu cắt kiểu đinh, người rất cao lớn, trên xương mày còn có một vết sẹo.
Lý Nhược Lan không quen người này, nhưng khi thấy vết sẹo trên xương mày của anh ta, cô lập tức biết đó là ai.
Lục Vân Tiêu, nam phụ si tình luôn thầm yêu Tần Uyển.
Tuy Lục Vân Tiêu chỉ là nam phụ si tình, nhưng tiếng kêu gọi anh làm nam chính rất lớn, người này còn phù hợp với Tần Uyển hơn cả nam chính Từ Đào.
Khi đọc tiểu thuyết, Lý Nhược Lan cũng lén lút ủng hộ hai người họ, chỉ là sau này Tần Uyển vẫn chọn Từ Đào, nam phụ đành phải lui về trong cô đơn.
Thực ra, chính Lục Vân Tiêu đã tự từ bỏ Tần Uyển, nếu không phải anh tự nguyện rút lui, Từ Đào chưa chắc đã có thể cưới được mỹ nhân.
Lý do rất đơn giản.
Lục Vân Tiêu bước ra từ sau cây, đi khập khiễng, nhặt con gà rừng đã chết hẳn lên, chậm rãi tiến lại.
Lục Vân Tiêu là người què, trước đây anh là quân nhân, nhưng bị thương chân khi ra trận, phải giải ngũ vì thương tật.
Hơn nữa hoàn cảnh gia đình Lục Vân Tiêu rất phức tạp, đây cũng là lý do tại sao dù thích Tần Uyển nhưng cuối cùng anh vẫn buông tay, vì anh nghĩ mình không thể cho Tần Uyển hạnh phúc.
Cuối cùng Tần Uyển đã chữa lành chân cho Lục Vân Tiêu, nhưng lúc đó đã muộn, Tần Uyển và Từ Đào đã kết hôn, Tần Uyển còn sắp làm mẹ.
Cảnh cuối cùng về Lục Vân Tiêu trong truyện là hình ảnh anh thất thần biến mất trong tuyết rơi trắng xóa.
"Xin lỗi, lúc nãy không thấy mọi người, con gà rừng này là các cậu phát hiện trước, vậy cho các cậu." Nói xong, Lục Vân Tiêu định xoay người bỏ đi.
Lý Nhược Lan bỗng gọi anh lại: "Khoan đã, tuy con gà rừng này chúng tôi phát hiện trước, nhưng cuối cùng là anh đã đánh chết nó.
Thế này nhé, chúng ta cùng chia con gà rừng này được không? Tiện thể nhờ dao của anh, chúng tôi là thanh niên trí thức của đại đội Thắng Lợi, không mang theo dao."
Thực ra Đặng Minh Hạo có mang theo dao găm, nhưng Lý Nhược Lan muốn mai mối cặp đôi cô ủng hộ, nên mới lên tiếng giữ Lục Vân Tiêu lại.
Lục Vân Tiêu sững người, nhìn Đặng Minh Hạo một cái, Đặng Minh Hạo tuy không biết Lý Nhược Lan đang làm gì nhưng vẫn gật đầu phối hợp.
Lục Vân Tiêu do dự một lúc, nhìn ba người một cái, rút ra một con dao quân dụng, bắt đầu xử lý con gà rừng.
Lý Nhược Lan kéo tay Đặng Minh Hạo nói: "Hai chúng ta đi nhặt củi, Tần Uyển, cậu dùng que gỗ xiên nấm, lát nữa nướng gà rừng, tiện thể nướng thêm nấm ăn."