Thẩm Gia Dự vẫn còn hơi mơ màng nhìn anh. Thì ra, câu “Ngày mai gặp” mà Văn tiên sinh nói trong tin nhắn hôm qua là ý này sao? Anh ấy được mời làm khách mời tại lễ khai giảng, vì vậy họ sẽ gặp nhau tại buổi lễ.
Trên sân khấu, hiệu trưởng hắng giọng, bắt đầu bài phát biểu: “Các em sinh viên Học viện Mỹ thuật, chào mừng các em đến với lễ khai giảng năm học mới.”
Sau phần mở đầu ngắn gọn, hiệu trưởng bắt đầu giới thiệu về Văn Tuế Hành đang ngồi bên cạnh.
“Hôm nay, tại buổi lễ này, chúng tôi hân hạnh mời đến một vị khách mời vô cùng quan trọng, đó chính là tổng giám đốc tập đoàn Văn Thị, Văn Tuế Hành tiên sinh.”
Phía dưới sân khấu, tiếng vỗ tay và những tiếng trầm trồ vang lên không ngớt. Không ai là không biết đến danh tiếng của tập đoàn Văn Thị, một gia tộc quyền quý lừng lẫy không chỉ tại thủ đô mà còn trên toàn quốc. Hơn nữa, Văn Tuế Hành lại nổi tiếng là người khó mời, chẳng ai biết nhà trường lần này đã dùng cách gì để mời được vị đại nhân vật này. Chỉ có một số sinh viên từng xem tin tức đang đoán rằng có phải vì người bạn đời beta của anh ấy, người vừa mới kết hôn không lâu, cũng đang theo học tại đây hay không, nên anh ấymới nể mặt nhà trường mà tham dự ngày hôm nay.
Trên sân khấu, hiệu trưởng tiếp tục phát biểu: “Chúng tôi xin gửi lời cảm ơn sâu sắc đến Văn tiên sinh vì đã tham dự buổi lễ khai giảng hôm nay, đồng thời tài trợ kinh phí xây dựng hai tòa nhà giảng dạy mới cho Học viện Mỹ thuật của chúng tôi.”
Lời này vừa nói ra, phía dưới liền vang lên tiếng xôn xao ngỡ ngàng. Đây là một khoản tài trợ lớn đến mức nào chứ? Thật là quá hào phóng!
Doãn Ấu Ninh ngồi bên cạnh Thẩm Gia Dự kinh ngạc đến mức bị sặc nước bọt. Ở phía bên kia, Tần Dực cũng ngạc nhiên đến không nói nên lời. Dù gia đình hắn cũng được coi là thuộc tầng lớp thượng lưu, nhưng hành động tài trợ cùng lúc hai tòa nhà giảng dạy thế này thì gia tộc hắn cũng không dám tùy tiện cam kết. Quả nhiên, Văn Thị không thể chỉ đơn thuần được gọi là gia tộc thượng lưu, mà phải là đỉnh cao của đỉnh cao.
Dưới khán đài, tại lối đi bên phải, Chu Dĩ đặc biệt đứng ở vị trí phía trước, trong đám đông đang xôn xao, tìm kiếm một bóng dáng quen thuộc.
Người hắn ta đang tìm tất nhiên là Thẩm Gia Dự – người duy nhất có thể khiến ông chủ của hắn từ nước ngoài vừa xuống máy bay đã lập tức đến tham gia lễ khai giảng, thậm chí còn hào phóng tài trợ xây dựng hai tòa nhà giảng dạy.
Chu Dĩ từng nhìn thấy ảnh của Thẩm Gia Dự khi sắp xếp hồ sơ của Thẩm gia, nhưng đến giờ vẫn chưa gặp người thật. Hắn ta thực sự rất tò mò không biết bạn đời của ông chủ mình trông như thế nào.
Hơn nữa, Chu Dĩ thầm lắc đầu trong lòng, muốn tìm Thẩm Gia Dự thật ra rất đơn giản, chỉ cần đi theo ánh mắt của ông chủ là được. Ông chủ của hắn từ lúc ngồi xuống đã nhìn về một hướng cố định, ánh mắt chưa từng rời khỏi người kia.
Theo hướng ánh mắt của Văn Tuế Hành, Chu Dĩ nhanh chóng tìm được Thẩm Gia Dự.
Ngay khi nhìn thấy Thẩm Gia Dự lần đầu tiên, Chu Dĩ lập tức sững sờ.
Đẹp quá đi mất!!! So với ảnh, người thật còn đẹp hơn gấp bội! Đẹp đến mức không giống người thật, giống như một bông hồng nhỏ đang chớm nở! Dù là beta, nhưng vẫn có thể áp đảo tất cả omega!
Không lạ gì khi ông chủ chẳng thể đợi đến khi tiểu thiếu gia tan học, vừa xuống máy bay đã vội vàng đến gặp!
Trên mặt Chu Dĩ vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng thì đang hét lên đầy phấn khích.
Quả nhiên là Thẩm tiểu thiếu gia, nhan sắc thế này trong đám đông quả thật quá nổi bật.
Trong mắt Chu Dĩ, Thẩm Gia Dự lúc này cũng đang cách một khoảng cách nhìn về phía Văn Tuế Hành.
Hai người cách một biển người, lặng lẽ nhìn nhau.
Chu Dĩ không kìm được mà thầm lắc đầu: Hai người định diễn phim thần tượng ngay đây à!
May mắn thay, ngay sau đó đến lượt Văn Tuế Hành được mời phát biểu, ánh mắt của alpha lúc này mới hướng thẳng về phía trước. Thẩm Gia Dự cũng đỏ mặt, hơi bối rối mà dời ánh nhìn đi.
Có vẻ như Văn tiên sinh đã thực sự nhìn cậu ấy rất lâu.
Doãn Ấu Ninh tranh thủ lại gần thì thầm vào tai Thẩm Gia Dự, giọng nhỏ đủ để không ai nghe thấy: “Tiểu Gia Dự, chồng cậu hình như vừa rồi cứ nhìn cậu mãi.”
Chữ “chồng” khiến Thẩm Gia Dự lại ngượng ngùng, cúi đầu xuống có chút bối rối.
“Gì vậy?” Tần Dực lại gần hỏi hai người đang nói gì.
Doãn Ấu Ninh định trả lời là không có gì, nhưng đột nhiên cảm giác được một ánh mắt lạnh lùng phía trước đang nhìn sang.
Doãn Ấu Ninh quay đầu, quả nhiên Văn Tuế Hành lại nhìn về phía họ. Ánh mắt lạnh lẽo ấy chậm rãi dừng lại trên người cậu.
Doãn Ấu Ninh: ??
Văn tiên sinh có phải nghĩ rằng mình vừa nói gì không tốt với Tiểu Gia Dự không? Cậu với Tiểu Gia Dự là bạn tốt nhất đấy nhé! Hơn nữa, rõ ràng cậu còn quen Tiểu Gia Dự trước anh ta nữa mà!
Trên sân khấu, Văn Tuế Hành tiếp tục bài phát biểu của mình. Lời lẽ ngắn gọn, súc tích, không chút dư thừa. Giọng alpha trầm ấm và đầy từ tính, khiến không ít sinh viên omega phía dưới lắng nghe đến mê mẩn.
Thẩm Gia Dự bình tâm lại, tập trung chăm chú lắng nghe bài phát biểu.
Sau bài phát biểu của Văn Tuế Hành, phía dưới bùng nổ tiếng vỗ tay vang dội. Sau đó, đến lượt các giáo sư khác lên phát biểu, Thẩm Gia Dự cũng nghiêm túc lắng nghe.
Đột nhiên, cậu cảm thấy một cơn đau dữ dội từ vùng ngực.
Trong nháy mắt, sắc mặt Thẩm Gia Dự lập tức thay đổi.
Gương mặt tinh tế của cậu trở nên tái nhợt, sắc đỏ trên đôi môi cũng đột ngột biến mất. Cơn đau đột ngột đến mức khiến cậu tối sầm mặt mũi.
Đau quá, giống như có một con dao đâm thẳng vào.
Thẩm Gia Dự cắn chặt môi, vội vàng lục tìm trong túi áo khoác để lấy thuốc. Tuy nhiên, khi đôi tay run rẩy mò vào túi, cậu phát hiện ra lọ thuốc vốn để trong đó đã biến mất!
Chẳng lẽ... đã rơi ra ngoài khi cậu bị va chạm trên đường đến đây sao?
Thẩm Gia Dự lập tức cảm thấy như rơi vào hầm băng. Cơn đau dữ dội từ tim khiến cậu đau đến mức cong người lại, cúi gằm đầu xuống, dùng cả hai tay ôm lấy ngực.
“Ưm!” Thẩm Gia Dự đau đớn phát ra tiếng rên.
Doãn Ấu Ninh nhanh chóng nhận ra tình trạng bất thường của cậu, lo lắng hét lên: “Tiểu Gia Dự, cậu sao thế này!”
Tần Dực cũng phát hiện ra điều gì đó không ổn, vội vàng gọi tên cậu. Thẩm Gia Dự mở miệng định nói, nhưng ngay lập tức bên tai chỉ nghe thấy những tiếng ù ù chói tai.
Cậu cảm nhận được từng chút sức lực trong cơ thể mình đang bị rút cạn bởi cơn đau dữ dội. Chẳng mấy chốc, cậu không thể gượng nổi nữa, trước mắt chỉ còn một màn đen kịt. Cơ thể cậu đổ gục xuống, ngã thẳng từ ghế ra phía trước.
Bên tai, cậu nghe thấy tiếng Doãn Ấu Ninh và Tần Dực hoảng hốt gọi tên mình, cùng với đó là những tiếng kêu kinh ngạc từ mọi người xung quanh.
Thẩm Gia Dự nghĩ rằng mình sẽ ngã xuống lưng ghế cứng lạnh ở hàng ghế trước. Nhưng ngay giây tiếp theo, một vòng tay rắn rỏi và ấm áp đã kịp đỡ lấy cậu.
Thẩm Gia Dự ngước mắt lên liền thấy Văn Tuế Hành không biết từ lúc nào đã rời khỏi sân khấu lao tới ôm cậu vào lòng. Động tác nhanh đến mức tất cả mọi người đều chưa kịp phản ứng.
“Văn tiên sinh…” Thẩm Gia Dự khó nhọc cất tiếng gọi anh, ngay khi vừa lên tiếng, khóe mắt cậu đã đỏ hoe, đau đớn đến mức nước mắt không thể kiềm chế mà lăn dài trên má.
Những ngón tay thon dài, trắng mịn của cậu yếu ớt níu lấy tay áo alpha. Trong vòng tay của Văn Tuế Hành, Thẩm Gia Dự vừa tủi thân vừa sợ hãi, nghẹn ngào nức nở từng tiếng nhỏ: “Ưm… Văn tiên sinh… tôi đau lắm… tim tôi đau quá…”