Nhóc Đáng Thương Là Vạn Người Ghét, Đám Vai Ác Mang Nàng Nổi Điên

Chương 6: Ma tộc sủng muội cuồng ma

Nhưng khi nàng bước vào Hư Vân tông, đón chào nàng lại là những ngày tháng bị ức hϊếp không thấy ánh mặt trời.

Ôn Mạc Nhân dẫn nàng nhập môn chỉ đứng nhìn lạnh lùng, bảo nàng phải chịu đựng, không được phản kháng, không được trả thù, không được gây chuyện, phải ngoan ngoãn, phải im lặng.

Nàng vẫn luôn không hiểu vì sao vị thần tiên ca ca đã cứu nàng năm xưa lại có thể trở nên lạnh nhạt như vậy chỉ sau một đêm.

Nếu ghét nàng, vậy tại sao lại nhận nuôi nàng?

Giờ nàng mới biết thì ra từ đầu đến cuối, Ôn Mạc Nhân chưa từng dịu dàng với nàng, chỉ là thèm khát yêu đan của nàng mà thôi!

Nàng không biết vì sao mình có thể đọc được tiếng lòng của Ôn Mạc Nhân nhưng so với nghi ngờ, trong lòng nàng còn có sự phẫn nộ không thể kìm nén nhiều hơn.

Nàng tuyệt đối sẽ không quay về Hư Vân tông nữa.

Nhưng chưa chạy được mấy bước, một đệ tử Hư Vân tông đã nhanh chân hơn, túm lấy cánh tay nàng, lực mạnh đến mức suýt nữa bóp nát cánh tay nàng.

"Ai cho ngươi chạy?" Đệ tử đó quát khẽ với nàng.

[Một con bán yêu mà cũng dám từ chối Ôn sư huynh sao? Ả có biết được vào Hư Vân tông là phúc khí mà loại tiện vật như ả tu luyện mấy đời cũng không có được không? Nếu không phải Ôn sư huynh và sư tôn nhân từ, dù ả có cầu xin chúng ta cũng không thể để ả vào!]

[Nhìn ả bẩn thỉu thế kia, thật ghê tởm, không biết có mắc bệnh gì không.]

[Ả còn có tai và đuôi của súc sinh, loại tạp chủng người không ra người yêu không ra yêu! Đưa ả về, thể diện của Hư Vân tông chúng ta sẽ mất sạch!]

Tâm tư độc ác của đám đệ tử tức thì bao vây lấy Vu Hi.

Những lời mắng nhiếc ùa đến như thủy triều, ngay cả người lớn cũng khó mà chịu nổi huống hồ là một đứa trẻ nhưng Vu Hi đã tê liệt từ lâu.

Từ khi vào Hư Vân tông, những lời gièm pha và ác ý chưa bao giờ ngừng, nàng đã chịu đựng hơn mười năm, quen với những điều này từ lâu, đã có thể chịu đựng được.

"Ta sẽ không đi theo các ngươi."

Nàng lên tiếng, giọng nói có chút giòn giã, lại ẩn chứa sự khàn khàn, như một chú chim non vừa mới chui ra khỏi vỏ.

Nghe vậy, cuối cùng Ôn Mạc Nhân cũng không thể che giấu sự mất kiên nhẫn của mình, cau mày hỏi: "Vậy ngươi muốn đi đâu? Nếu không có ta, ngươi chỉ có thể chết đói hoặc chết cóng ở đây, ngươi suy nghĩ kỹ rồi hãy quyết định."

E rằng dù nàng có chết đói cũng tốt hơn là đến Hư Vân tông.

Nhìn vẻ đạo mạo giả tạo của Ôn Mạc Nhân, Vu Hi chỉ thấy châm biếm, đang định lên tiếng thì thiên địa bỗng chốc khựng lại, một luồng uy áp vô hình giáng xuống, ngay cả không khí cũng tức thì đông cứng.

Rất nhanh, giữa gió tuyết mơ hồ lộ ra một góc áo choàng đỏ tươi rực rỡ.

Bóng hình cao gầy đạp tuyết mà đến, khoác trên mình chiếc áo choàng đỏ thắm, tóc đen búi cao, chiếc phát quan ngọc trắng nhuốm máu dưới ánh tuyết mùa đông tỏa ra vẻ kỳ quái.

Hắn thản nhiên bước đi, không hiểu sao đôi mắt dưới hàng lông mày kiếm vẫn nhắm nghiền, hàng mi dài như cánh bướm đã phủ đầy tuyết.

Đến khi lại gần mới nhìn rõ, bên cạnh hắn còn xách một cái đầu người đầy máu, trên đường đi kéo lê một vệt máu dài, trong cảnh thiên địa trắng xóa lạnh lẽo càng thêm chói mắt.

"Là Ma tộc!"

Ma tộc xuất hiện, các đệ tử của Hư Vân tông lập tức kinh hãi kêu to, mấy luồng kiếm quang vụt qua, nhanh chóng bày ra kiếm trận.

Ôn Mạc Nhân cũng theo bản năng quay người rút kiếm, khi nhìn rõ dung nhan của người đến, sắc mặt gã lập tức thay đổi.

Chung Huyền!

Sao đại đệ tử của Ma Tôn lại xuất hiện ở đây?!

Nghĩ đến thủ đoạn tàn nhẫn của Chung Huyền, tay Ôn Mạc Nhân nắm chặt kiếm không tự chủ mà siết chặt thêm mấy phần.

"Trước tiên hãy đưa bán yêu này đi, tuyệt đối không thể để nàng rơi vào tay Chung Huyền!"

Yêu đan của bán yêu đã trưởng thành là vật liệu tu luyện thượng hạng, một khi bị Chung Huyền có được sẽ khiến Chung Huyền trở nên khó đối phó hơn.