Một phần hải đường có bốn miếng, mà Tạ Chẩm Vân chỉ ăn một miếng, còn Tiêu Phong Vọng vô cùng thản nhiên cầm miếng thứ ba đưa thẳng vào trong miệng.
“Khác vị.” Nam nhân nhấm nháp một lát rồi nói: “Bánh hải đường của ngươi có thêm một hương vị lạ.”
“Ngươi đã lén bỏ gì vào đây?”
“Đều là bánh hải đường của Điểm Hương Phô, chỉ huy sứ không cần cưỡng từ đoạt lý.” Tạ Chẩm Vân lùi lại phía sau, bỗng bị nam nhân đột nhiên nắm lấy cổ tay.
Tiêu Phong Vọng từ trong ngực lấy ra một miếng bánh hải đường của mình, nhét vào tay Tạ Chẩm Vân. Không màng đối phương kháng cự, hắn buộc y phải dùng đầu ngón tay cầm lấy miếng bánh đó đẩy vào miệng mình.
Như một con mãnh thú lớn vừa được nếm món ngon, Tiêu Phong Vọng thỏa mãn nheo mắt lại.
“Quả nhiên là ngươi đã động tay vào hương liệu.”
Như vậy hành vi không thể kiểm soát xông vào xe ngựa của mình vừa nãy cũng có thể lý giải, nhất định là bị mùi hương này dẫn dụ.
Tạ Chẩm Vân cúi đầu, giống như một con mèo nhỏ bị bắt nạt không dám phản kháng, mặc kệ nam nhân nắm lấy cổ tay mình: “Ta chưa bao giờ dùng hương phấn.”
“Mạt Lăng nghèo nàn bần cùng, ta một năm bốn mùa cũng chỉ có một bộ y phục, lấy đâu ra tiền mua hương phấn.”
“Chỉ huy sứ nói thế này… là cố ý nhục nhã ta sao?”
Nói xong mấy chữ cuối cùng, giọng y ẩn ẩn hơi run rẩy, mang theo nỗi tủi thân xen lẫn nghẹn ngào.
Tiêu Phong Vọng duỗi tay bóp chặt má y, buộc y phải ngẩng mặt lên, để lộ một khuôn mặt với hai hàng mi đẫm lệ.
Đôi mắt trong trẻo của thiếu niên lấp lánh như một viên pha lê tuyệt mỹ, giờ đây lại giống như một dòng nước bị rạn vỡ, những giọt nước mắt trong veo tuôn chảy không ngừng, rơi xuống khe hở ngón tay của nam nhân.
Xúc cảm ướŧ áŧ nơi đầu ngón tay làm Tiêu Phong Vọng nhíu mày, hắn rút tay về, nhìn chằm chằm đầu ngón tay mình, rồi như bị xui khiến, đưa lên môi nếm thử.
Hương vị ấy, lại có chút giống với mùi hương trên người Tạ Chẩm Vân.
Nhưng dường như còn thiếu cái gì đó.
Hắn đưa tay ra, định chạm thêm lần nữa.
Tạ Chẩm Vân vội quay mặt đi, yên lặng lau nước mắt.
"..."
Nam nhân như con mãnh thú nóng nảy mài mài móng vuốt, một phen rút túi tiền bên hông ra, nhét thẳng vào lòng ngực Tạ Chẩm Vân.
Tiêu Phong Vọng lạnh lùng nói: “Đủ để ngươi mua hết hương liệu và y phục trong cả khu phố này. Còn khóc nữa, ta sẽ mang ngươi trở lại Chiếu Ngục.”
“Đến lúc đó, cả thiên hạ sẽ biết ngươi là quỷ thích khóc.”
“Bầu trời không tự dưng rơi xuống bánh ngọt.” Tạ Chẩm Vân ngước mắt lên, nhút nhát sợ sệt nhìn hắn, rối lại luyến tiếc túi tiền nặng trĩu trong tay, chớp chớp đôi mắt ướŧ áŧ hỏi: “Ngươi cho ta nhiều tiền như vậy, rốt cuộc ngươi muốn gì?”
Rõ ràng ánh mắt vô tội như vậy, nhưng không hiểu sao lại mang theo chút ý tứ mơ hồ, giống như đang dụ dỗ người ta làm gì y vậy.
“Không được nhúc nhích.”
Tiêu Phong Vọng nhìn chằm chằm giọt lệ đọng lại nơi khóe mắt còn chưa rơi xuống của y, hắn vươn tay chờ đợi, cuối cùng cũng đón được giọt nước mắt nhỏ bé kia.
Sau đó, hắn lại đưa lên môi, lần nữa nếm thử.
Vẫn là mùi hương ấy.
“Ngươi thật sự không dùng hương liệu sao?”
Tạ Chẩm Vân tròn xoe hai mắt, đôi gò má thoáng ửng đỏ, vẻ mặt như vừa xấu hổ vừa giận dữ: “Ngươi… sao ngươi lại nếm thử thứ đó của ta?”
Cố tình đối phương lại không nhận ra động tác kia có bao nhiêu phần ái muội. Hắn thản nhiên buông tay y ra, ánh mắt lại bắt đầu như hổ rình mồi tiếp tục nhìn chằm chằm vào khóe mắt của y.
Tạ Chẩm Vân lặng lẽ lau sạch nước mắt nơi khóe mi.
Bên ngoài, Bạch Sí đã lâu không nghe thấy tiếng của tiểu công tử nhà mình, sớm đã nôn nóng bất an.
Hắn tuy không phải đối thủ của Tiêu Phong Vọng, nhưng lại dư sức đấu với phó sử Kiêu Linh Vệ.
Trong cơn lo lắng, hắn vùng thoát khỏi sự kiềm chế của Kiêu Linh Vệ, lao thẳng về phía xe ngựa.
Ai ngờ vừa vén màn xe lên, hắn liền nhìn thấy Tiêu Phong Vọng đang ép tiểu công tử nhà mình vào một góc.
Mà trên mặt tiểu công tử còn vương nước mắt chưa khô, đuôi mắt đỏ ửng, không biết ở nơi không có hắn đã bị ức hϊếp đến mức nào.
“Tiêu Phong Vọng! Buông công tử nhà ta ra!” Bạch Sí rút kiếm, tấn công trực diện vào lưng Tiêu Phong Vọng.
Hai người lại lao vào giao đấu bên ngoài xe ngựa.
Bên trong, Tạ Chẩm Vân thần sắc bình thản, đôi mắt còn dấu vết vừa khóc xong.
Y mở túi tiền Tiêu Phong Vọng đưa cho mình, đổ hết số lá vàng ra, không nhanh không chậm bắt đầu đếm tiền.
Tổng cộng 201 miếng.
Y khẽ nhếch môi, nụ cười thoáng qua đầy ý vị.
Chó đưa tới cửa, há lại không nhận?
...
Bên ngoài, hai nam nhân đơn độc giao đấu ngày càng căng thẳng, vì không ai dám xem Kiêu Linh Vệ tranh chấp, đám đông trước Điểm Hương Phô cũng dần tản đi hết.
Tạ Chẩm Vân vén màn xe, liếc mắt nhìn ra ngoài.
Bạch Sí có thể kiên trì chống đỡ dưới lưỡi đao Tú Xuân của Tiêu Phong Vọng lâu như vậy, dường như không phải là một thị vệ tầm thường.
Nhưng Tiêu Phong Vọng lại không có kiên nhẫn giao đấu với kẻ khác, hắn ra đòn dứt khoát, từng chiêu tiếp nối từng chiêu, khiến Bạch Sí không thể đỡ nổi.
Nếu trận này biến thành gϊếŧ người, tình thế sẽ rất khó giải quyết.