Còn chưa đi được mấy bước, đã thấy trong tiền trang kia có một nữ tử ăn mặc hoa lệ đứng vây ở đó. Tuổi tác của nữ tử kia không lớn lắm, gương mặt xinh đẹp, nhìn qua có vẻ là người đoan trang hiền lành.
Trong khoảnh khắc khi nhìn thấy nữ tử kia, Tề Nghiên Linh đi chậm lại, một sự hận thù mãnh liệt và oán hận tràn ra từ đáy lòng. Phía dưới mũ có màn che, ánh mắt của nàng tĩnh mịch đầy sự hận thù mà nhìn nữ tử kia. Dường như nàng muốn bật thốt lên cái tên đã khắc vào trong xương tủy, nhưng vẫn cứ không thể nghĩ ra rốt cuộc tên đó là gì.
Nàng ta là ai? Nữ tử đó là ai?"
"Đại chưởng quỹ, hôm nay ta nói thẳng. Đại tiểu thư đã từng nói, tiền trang Minh Đức làm việc chỉ nhận con dấu không nhận người. Nếu nàng đã đưa con dấu giao cho ta, thì từ nay về sau, chuyện của tiền trang Minh Đức do ta xử lý. Nếu ngươi không đồng ý thì ta cũng không ép buộc ngươi." Nữ tử xinh đẹp kia đi mấy bước, mới quay đầu lại nói với nam tử trung niên bằng giọng nói lạnh lùng.
Vẻ mặt nam tử trung niên lạnh nhạt, thái độ không cung kính, nhưng cũng không hề quá quắt: "Dương cô nương, không nhìn thấy con dấu, tại hạ không thể phân biệt con dấu thật hay giả. Chuyện trong tiền trang này... Vẫn không thể để cô nương nhúng tay vô được."
"Cô nương cái gì, phu nhân của chúng ta chính là phu nhân chính thất của Diệp đại nhân, chẳng lẽ sẽ lừa gạt các ngươi hay sao?" Nha hoàn bên người nữ tử tức giận nói.
Tề Nghiên Linh không nghe rõ đoạn đối thoại của bọn họ, chỉ có thể nghe được vài câu. Nhưng mà câu sau nha hoàn kia quát lớn, nàng lại nghe được rõ ràng.
Liễu Bích Ngọc! Trong đầu của nàng bật ra cái tên này. Triệu Lâm Tu từng nhắc qua cái tên này trước mặt nàng, giống như nàng có ấn tượng rất sâu đậm với Liễu Bích Ngọc. Còn người tên Diệp Vân Phi kia...
Diệp Vân Phi cưới Liễu Bích Ngọc thì có quan hệ gì đến nguyên chủ này chứ?
"Không cần biết người là phu nhân của ai, chủ nhân của tiền trang Minh Đức chỉ có đại tiểu thư." Giọng nói của đại chưởng quỹ kia ung dung bình tĩnh, cũng không bởi vì thân phận của vị Diệp phu nhân này mà e ngại.
"Bây giờ không biết đại tiểu thư đã đi đến nơi nào du lịch vui chơi, chỉ để lại con dấu. Chẳng lẽ ngay cả con dấu của đại tiểu thư mà đại chưởng quỹ còn không nhận ra được?" Giọng nói của Liễu Bích Ngọc dịu dàng, giống như con người của nàng, nghe vô cùng thoải mái.
"Khi nào Diệp phu nhân mang con dấu tới, chúng ta sẽ nghe lời dặn dò của người." Đại chưởng quỹ nói. Liễu Bích Ngọc khẽ gật đầu: "Chuyện này dễ thôi, đại chưởng quỹ, trước hết sẽ giao mọi việc trong tiền trang cho ngươi. Lần sau nhất định ta sẽ nhớ cầm theo con dấu của đại tiểu thư tới."
Liễu Bích Ngọc vịn tay nha hoàn đi lên xe, vừa nghiêng đầu, nàng ta nhìn thấy có một vị nữ tử đội nón có màn che đứng cách đó không xa. Nhìn qua, dáng người kia lại giống hệt với Tề Nghiên Linh.
"Khoan đã!" Liễu Bích Ngọc gọi xe ngựa lại, liếc mắt nhìn về phía Tề Nghiên Linh.
Tề Nghiên Linh đã thấy ánh mắt Liễu Bích Ngọc nhìn mình, nàng biết có lẽ trước đó nguyên chủ có quan hệ với bọn họ. Lúc này không biết đối phương là bạn hay địch, nàng không thể để bại lộ thân phận!
"Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc! Nha đầu chết tiệt kia, chạy đi đâu rồi." Nàng giả vờ đi cà nhắc, lại cố ý hạ giọng nói giả vờ làm bà lão, bước chân tập tễnh đi về phía Ngọc Bình.
Liễu Bích Ngọc nhíu nhíu mày, xem ra nhận lầm người rồi. Sao tiện nhân kia có thể còn sống được, nàng tận mắt nhìn thấy Tề Nghiên Linh bị lũ ống cuốn đi. Mặc dù không biết sao không thể tìm thấy thi thể nàng ta, nhưng... Dù như thế nào nàng cũng không tin tiện nhân kia còn sống.
"Đi thôi." Nàng còn phải đến dịch trạm gặp Diệp Vân Phi, báo cho y biết về tình hình của tiền trang Minh Đức. Nếu muốn khống chế tiền trang Minh Đức... Thì tên đại chưởng quỹ này không thể sống được.
Nhất định ông ta có thể nhận ra con dấu kia là thật hay giả.
Xe ngựa chạy qua phía sau lưng Tề Nghiên Linh. Liễu Bích Ngọc không tiếp tục nhìn Tề Nghiên Linh nữa. Tề Nghiên Linh nắm chặt tay Ngọc Bình, cũng không dám quay đầu nhìn về chiếc xe ngựa kia.
Đi lướt qua nhau... Trong lòng bàn tay Tề Nghiên Linh toát ra mồ hôi lạnh. Không biết tại sao tâm trạng của nàng không thể nào bình tĩnh lại, suýt chút nữa, vừa rồi nàng đã không nhịn được mà đi đến trước mặt Diệp phu nhân kia, lấy mũ có màn che xuống, để nàng ta nhìn thấy gương mặt mình.
Nếu nàng ta nhìn thấy mình thì sẽ có vẻ mặt thế nào.
Ngọc Bình nắm chặt tay Tề Nghiên Linh, không biết rốt cuộc nàng ra sao, sao lại sợ đến như thế.
"Ta không sao, chúng ta đi vào đi."
...
...