Tà Vương Thịnh Sủng Y Phi Che Trời

Chương 9

Tiền trang Minh Đức là tiền trang lớn nhất Cảnh Quốc, Nhân Hòa Đường là cửa hàng buôn bán dược liệu gần như trải rộng toàn bộ Cảnh Quốc. Rốt cuộc, tiểu cô nương này làm thế nào mà dựa vào đôi bàn tay trắng có được hôm nay?

Bỗng nhiên, Triệu Lâm Tu cảm thấy rất hứng thú đối với nàng.

"Nếu huynh muốn gϊếŧ ta thì đã gϊếŧ từ sớm, sao ta có thể ở chỗ này." Tề Nghiên Linh nhìn hắn một chút, giống như câu hỏi của hắn rất dư thừa.

"Cũng rất đúng." Triệu Lâm Tu khẽ gật đầu.

"Chúng ta đang đi đâu thế?" Tề Nghiên Linh không biết Triệu Lâm Tu đang suy nghĩ cái gì. Nàng từ cửa sổ xe mơ hồ nhìn thấy cửa thành sâm nghiêm thiêng liêng kia, đây là bọn họ đang đi ra khỏi thành sao?"

"Ra khỏi thành vài ngày." Triệu Lâm Tu bình tĩnh giải thích.

"Chờ một lát, huynh ra khỏi thành sao lại muốn dắt ta theo cùng?" Nàng hoàn toàn có thể ở lại biệt viện nhỏ kia, không cần phải ra ngoài cùng hắn.

Môi mỏng của Triệu Lâm Tu cong lên nụ cười nhạt: "Ta cần một người hầu hạ."

"Huynh có nha hoàn mà." Tại sao muốn nàng tới hầu hạ hắn chứ?

"Ngươi nợ ta." Vẻ mặt Triệu Lâm Tu lạnh lẽo: "Lấy trà cụ ở ngăn tủ dưới giường êm ra, ta muốn uống trà."

"..." Ơn cứu mệnh của hắn chính là muốn nàng làm trâu làm ngựa để báo đáp sao!

Tề Nghiên Linh nghĩ thầm trong lòng, nhưng vẫn mở ngăn tủ dưới giường êm ra. Quả nhiên thấy trong đó có một bộ trà cụ, ngay cả lò tam giác cũng ở trong đó.

Phải làm thế nào? Bỏ lá trà vào nấu sao?

Triệu Lâm Tu lười biếng nghiêng người dựa vào một góc khác của giường êm, nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của nàng, không hiểu sao tâm trạng trở nên vui vẻ.

Lúc trước, hắn đã cân nhắc qua có nên dẫn theo nàng đi ra ngoài không. Vì không muốn thêm rắc rối để người ta biết nàng ở trong tay hắn, nên hắn đành phải đưa nàng đi theo.

Xem ra quyết định này cũng không tệ, mặc dù xem ra nàng không giống như loại người sẽ hầu hạ người khác.

Đã qua hơn nửa ngày, cuối cùng Tề Nghiên Linh cũng đã nấu xong trà. Nàng là người chỉ biết uống trà không biết pha trà, nhưng mà vô tư đi, trà có thể uống là được rồi. Nàng cười híp mắt dâng trà cho Triệu Lâm Tu, cắn răng nghiến lợi nói: "Đại gia, mời uống trà!"

Triệu Lâm Tu nhìn màu sắc của trà đã biết nàng chà đạp lá trà rồi. Hắn miễn cưỡng uống một hớp, chán ghét bỏ chén trà xuống: "Khó uống!"

"Yêu cầu cao như thế, sao huynh không tự mình pha trà!" Tề Nghiên Linh khẽ nói thầm.

"Đun nước suối, khi nước hơi sôi, bọt như mắt cua. Vừa sôi thì đổ nước vào trong chén, để chén ấm lên mới bỏ lá trà vào..." Triệu Lâm Tu vẫn giữ vẻ cao quý ưu nhã như cũ, chỉ Tề Nghiên Linh pha trà thế nào.

Tề Nghiên Linh khó chịu nhìn qua, lại không dám cãi lại hắn, chỉ có thể lầm bầm oán trách: "Huynh thế này thật phiền phức!"

Tuy giọng nói của nàng rất nhỏ, nhưng Triệu Lâm Tu vẫn có thể nghe rõ từng chữ nàng nói ra. Hắn nghe vậy thì khóe môi cong lên, càng cảm thấy đưa nàng theo là môt quyết định đúng đắn.

Thật vất vả mới nấu được nước trà mà hắn có thể miễn cưỡng uống được, Tề Nghiên Linh mệt mỏi, cả người đổ đầu mồi hôi, tự mình bưng trà uống.

"Lá trà này có giá một hai lượng vàng, bị ngươi nấu ra hương vị không đáng một lượng bạc nữa." Triệu Lâm Tu lạnh nhạt mở miệng nói.

Suýt chút nữa Tề Nghiên Linh đã phun trà trong miệng dìm chết hắn.

Không biết xe ngựa đã đi được bao lâu, Tề Nghiên Linh cảm thấy bụng kêu rột rột. Bọn họ đã cách kinh thành của Cảnh Quốc rất xa, thật không biết rốt cuộc hắn muốn đi nơi nào.

Rốt cuộc xe ngựa cũng lái xe khỏi đường lớn, đi dọc theo đường nhỏ đến trước cửa một sơn trang. Bên trong có mấy hạ nhân đi ra, bọn họ cung kính hành lễ nghênh đón Triệu Lâm Tu xuống xe.

Tề Nghiên Linh nghĩ nơi này là địa bàn của hắn, thật không biết rốt cuộc nam tử này là người thế nào. Nhưng mà nàng cũng chẳng biết thân phận của mình thế nào, chớ nói chi là đi đoán hắn là ai.

"Xuống xe!" Triệu Lâm Tu đứng thẳng ngay cạnh xe ngựa, lạnh nhạt nói với nói với Tề Nghiên Linh.

Lúc ở hiện đại, nàng là nữ hán tử chưa từng mặc qua váy, đối với nàng loại váy dài tới mắt cá chân này là một thử thách to lớn. Một tay Tề Nghiên Linh nhấc váy, cẩn thận không để mình giẫm lên, cẩn thận bước lên bàn đạp.

"Ối, cứu mạng!" Dù cho cẩn thận từng li từng tí đến mức nào, thì nàng vẫn không thể tránh được việc giẫm lên váy. Cả người nàng mất thăng bằng mà ngã về phía trước.

Ngay lúc nàng thét lên thì Triệu Lâm Tu đã đưa tay ôm lấy eo của nàng, dễ dàng giữ lấy nàng, vững vàng ôm nàng đứng trên mặt đất.