Tiểu Hà cầm ô, cô thò một ngón tay ra khỏi tay áo, kéo cổ áo lên, tránh gió lùa vào cổ.
Áo khoác không có mũ, tuyết rơi trên tóc cô, nhanh chóng làm ướt một đoạn nhỏ.
Đến nhà nghỉ, nhiệt độ trong nhà cao, ngay cả tóc mái của cô cũng ướt sũng.
"Tôi đưa cô vào trong nhé."
Từ quán rượu đến phòng, sân ở giữa không có hành lang che mưa che nắng.
Thích Ngọc nói: "Cảm ơn."
Cô tiện tay lấy hai tờ giấy lau nước trên mặt.
Tiểu Hà đưa cô đến cầu thang, Thích Ngọc bảo anh ta đợi một lát.
Sau khi Thích Ngọc vào phòng, Tiểu Hà chợt nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi từ trên lầu truyền xuống nhưng khi anh ta lắng tai nghe thì lại không nghe thấy gì nữa.
Anh ta giũ nước trên ô, nghe thấy Thích Ngọc gọi anh ta từ phía sau.
"Đây là loại kẹo tôi rất thích ăn, cho anh một ít." Thích Ngọc đặt một nắm kẹo dừa vào lòng bàn tay anh ta.
Tiểu Hà không đỡ kịp, vài viên rơi xuống đất.
Anh ta cúi người nhặt, Thích Ngọc nhanh mắt giúp anh ta nhìn xem rơi ở đâu.
Cuối cùng anh ta nhặt hết, bỏ vào túi.
Thích Ngọc cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng non: "Dù sao cũng cảm ơn anh đã nhớ đến việc đi đón tôi, còn giúp tôi làm chứng."
"Làm chứng gì? Là câu hỏi mà ông chủ hỏi khi xuống từ phòng cô sao?"
Thích Ngọc gật đầu: "Tôi đoán anh đã nói giúp tôi."
Tiểu Hà mỉm cười, coi như là thừa nhận.
Quầy lễ tân không thể không có người quá lâu, Tiểu Hà nếm thử một viên kẹo Thích Ngọc cho rồi vội vàng rời đi.
Nhiệt độ ở cầu thang không cao hơn bên ngoài là bao, Thích Ngọc chuẩn bị về phòng.
Nhưng ngay khi cô quay người lại, phía sau vang lên tiếng bước chân rõ ràng, không nhanh không chậm, là nhịp điệu và âm điệu bước chân quen thuộc của cô.
Cô có thể chọn cách rời đi ngay lập tức nhưng cô dừng lại, người phía sau cũng dừng bước theo.
Chu Thư Hòa đứng trên cầu thang, tay cầm ô, hình như sắp ra ngoài.
Anh đứng trên cao nhìn xuống, ánh mắt như một hồ nước lạnh lẽo, không có chút sức sống.
Người Thích Ngọc chỉ ướt bên phải, mái tóc đen ướt sũng xõa xuống vai, tay áo bị tuyết rơi làm ướt thành màu sẫm, còn tóc và quần áo bên trái của cô thì khô ráo sạch sẽ.
-
Mùa mưa năm 2020.
Thích Ngọc lại quên mang ô, cô đứng dưới mái hiên của tòa nhà dạy học gọi điện thoại, giọng điệu dịu dàng: "Thư Hòa, trời mưa rồi."
Mùa mưa ở Vọng Cảng kéo dài, lại thất thường.
Cô bận rộn học hành, áp lực công việc bán thời gian cũng lớn, quên mang ô là chuyện thường xuyên xảy ra.
Giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên từ trong điện thoại: "Muốn anh đến đón em sao?"
"Ừm..." Thích Ngọc kéo dài giọng, mang theo chút nũng nịu.
"Chú của anh vừa mới gọi anh lại trước khi tan làm, bây giờ không thể đi được, em tự về trước đi bé cưng."
"Sao chú của anh cứ bắt anh làm thêm giờ vậy, hai người không phải là người một nhà sao?" Lúc đó Thích Ngọc vẫn chưa quen biết Chu Tu Minh nhưng trong đầu đã hình dung ra hình ảnh hung dữ của chú ấy.
"Thích Ngọc, ngoan nào." Anh dặn dò cô.
"Nhưng người khác đều có bạn trai đến đón." Giọng cô trùng xuống: "Vậy em đợi anh ở đây, đợi khi nào anh rảnh thì đến đón em, được không?"
Chu Thư Hòa cười mỉa một tiếng trong điện thoại: "Em định đợi bao lâu?"
"Bây giờ là năm giờ rưỡi, em đợi anh đến bảy giờ rưỡi." Thích Ngọc nói.
"Vậy nếu bảy giờ rưỡi anh không đến thì sao?"
"Vậy em sẽ đợi đến chín giờ rưỡi."
"Được, vậy cứ đợi đi." Chu Thư Hòa cúp máy.
Rõ ràng là anh đang tức giận, tình cảm của bọn họ không sâu đậm như đa số các cặp đôi khác, Thích Ngọc cũng có chút lo lắng, không biết anh có đến không?
Nhưng cô rất cứng đầu.
Sau giờ học là giờ ăn tối, mọi người trong tòa nhà dạy học dần dần tản đi, không còn ai di chuyển, đèn trên hành lang đột nhiên tối sầm lại.
Thích Ngọc nhét sách vào túi, chống cằm, ánh mắt hòa vào bóng tối.
Tại sao cô nhất định phải để Chu Thư Hòa đến đón? Bởi vì cô nhớ anh, cũng rất ghen tị với những cặp đôi khác đang dạo bước trong khuôn viên trường.
Cô không muốn dừng lại ở định nghĩa của đa số mọi người về mối quan hệ này.
Cho dù là chim hoàng yến, cô cũng muốn trở thành con chim được anh nâng niu trong lòng bàn tay.
Mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, Thích Ngọc nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng mưa rơi.
Ngay cả khi Chu Thư Hòa đến bên cạnh cô, cô cũng không hề hay biết.
Cho đến khi một chiếc áo khoác mỏng khoác lên người, cô mở to mắt, nhìn sang bên cạnh rồi lập tức nhào vào lòng Chu Thư Hòa: "Sao anh lại đến đây, bây giờ mới sáu giờ rưỡi mà."
"Không phải em muốn anh đến lúc này sao." Chu Thư Hòa kéo cô ra khỏi lòng mình: "Mặc áo khoác vào trước đã."
Ô của anh rất to, như thể vừa lấy tạm ở cửa công ty, Thích Ngọc cùng anh cầm cán ô.
Ước nguyện của cô đã thành hiện thực, Chu Thư Hòa cùng cô dạo bước dưới mưa.
Thích Ngọc lúc đó cảm thấy, hóa ra hạnh phúc có thể nhỏ bé đến vậy, nhỏ bé đến mức sau này thỉnh thoảng nhớ lại, cũng chỉ là việc không đáng nhắc đến.
-
Thích Ngọc quay người lại, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào anh: "Bên ngoài tuyết rơi lớn lắm, anh muốn ra ngoài sao?"
Chu Thư Hòa chậm rãi đi xuống cầu thang, không nhìn cô lấy một cái rồi đi ra ngoài.
Đợi anh đổ rác xong quay lại, Thích Ngọc vẫn đứng ở đó.
Cô chắn đường, Chu Thư Hòa đi ngang qua cô nhưng bị cô kéo tay áo lại.
"Buông tay." Anh lạnh lùng nói.
"Tôi đã gọi cho anh rất nhiều cuộc."
Đứng trước gió, đầu mũi Thích Ngọc hơi đỏ lên, Chu Thư Hòa liếc nhìn, suýt nữa thì tưởng cô khóc.
Vẻ mặt tủi thân của cô, giống hệt như lúc cô đợi anh dưới mưa năm đó.
Lúc đó, cô bảo anh đến đón cô, chẳng qua là muốn khoe khoang trước mặt bạn bè, hoặc là muốn thể hiện sự chiếm hữu, muốn chứng minh địa vị của mình, mượn uy thế của anh.
Bây giờ ở Tiên Thành nhỏ bé này, cũng không có chỗ cho cô khoe khoang.
Anh nói bằng giọng điệu vô tình: "Tôi không có nghĩa vụ phải đi đón cô."
Thích Ngọc nhìn anh nói: "Nhưng anh thích tôi."
Chu Thư Hòa chớp mắt, vừa nhướng mày vừa nhếch mép: "Vậy sao?" Giọng điệu của anh không hề có chút gợn sóng nào.
Thích Ngọc cũng không chắc chắn nhưng cô cảm thấy, Chu Thư Hòa thích cô.
Vì vậy, cô tiến lên, nhào vào lòng anh, áp lòng bàn tay vào vị trí trái tim anh: "Thư Hòa, tim anh đập nhanh quá."
Cũng rất nóng.
Lòng bàn tay Thích Ngọc nóng rực.
Nhiệt độ cơ thể đàn ông luôn cao hơn một chút, nóng đến mức đầu óc Thích Ngọc hơi choáng váng.
Ngay sau đó, gáy cô bị Chu Thư Hòa nắm lấy, gió lạnh luồn qua giữa hai người, tạt vào mặt cô.
Cô vịn tường để giữ thăng bằng.
Sắc mặt Chu Thư Hòa rất khó coi, môi mím thành một đường thẳng, trái ngược với nhiệt độ cơ thể anh.
Thích Ngọc lại nói: "Thư Hòa, tim anh đập nhanh quá."
"Đối với người phụ nữ nào tôi cũng sẽ như vậy." Anh vuốt phẳng nếp nhăn trên quần áo do Thích Ngọc tạo ra: "Cô không cần phải cảm thấy mình đặc biệt."
Thích Ngọc biết hai năm nay bên cạnh anh không có ai, cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói: "Tôi không phải, tôi chỉ có cảm giác với anh thôi."
Chu Thư Hòa cười nhạo một tiếng.
Anh là người lịch sự, rất hiếm khi cười mỉa mai.
"Cô chắc chắn chứ?" Anh hạ giọng, dùng ánh mắt phán xét cô: "Không phải là lúc ở dưới thân chú ấy, cô rêи ɾỉ rất sung sướиɠ sao?"
Thích Ngọc nghe vậy lập tức cứng người, nhìn anh với ánh mắt không dám tin.
Đôi mắt cô long lanh nước.
Ngay sau đó, Chu Thư Hòa dời mắt đi.
Anh không quan tâm đến phản ứng của cô, quay người đi đến cửa thang máy, bấm nút lên lầu.
Đợi bóng dáng Chu Thư Hòa biến mất ở cuối hành lang, Thích Ngọc mới rời ánh mắt, chậm rãi quay về phòng tắm nước nóng.