Giăng Bẫy

Chương 5.2: Sốt

Nghe vậy Chu Thư Hòa nhìn sang Thích Ngọc, phát hiện bộ đồ ngủ vốn trơn tru của cô giờ đã nhăn nhúm, vải ở eo như bị vò nát, lộn xộn.

Chu Thư Hòa dời mắt đi, ngồi xuống bên giường Thích Ngọc, đưa tay sờ lên trán cô.

"Vẫn chưa hết sốt sao?"

"Hôm qua đã hết sốt rồi, có thể là lúc đi tìm anh, tôi bị gió thổi trên sân thượng."

Thích Ngọc nói chuyện yếu ớt, sau khi Chu Thư Hòa đến gần cô, cô vẫn luôn cúi đầu, hàng mi dài che khuất đôi mắt long lanh hơi nước.

Tay Chu Thư Hòa rất lạnh, Thích Ngọc không nhịn được áp má vào mu bàn tay anh.

Đối mặt với sự thân mật của Thích Ngọc, Chu Thư Hòa cũng không né tránh.

Tiểu Đường lo lắng nhìn Tiểu Hà: "Không phải ông chủ nói không quen biết cô ta sao?"

Tiểu Hà cũng không rõ, định nói mình không biết thì Chu Thư Hòa đã ra lệnh: "Mọi người ra ngoài trước đi."

Ngoại trừ Hoa Triết, những người khác đều tránh đi như tránh tà.

Hoàng Hanh vội vàng kéo mọi người đi: "Ở trong phòng con gái nhà người ta không tiện lắm đâu."

Nghiêm Thụ Kha xuống lầu xem náo nhiệt, từ tầng hai xuống tầng một đi cầu thang bộ tiện hơn, anh ta liếc nhìn Tiểu Đường đang lo lắng, trong lòng đại khái hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

"Tiểu Hà."

"Hả?"

Nghiêm Thụ Kha nói giọng thoải mái, như thể thuận miệng hỏi: "Cậu còn nhớ lần trước tôi kể với cậu về người bạn gái cũ khắc cốt ghi tâm của Chu Thư Hòa không?"

Tiểu Hà nhất thời không phản ứng kịp, cũng không chú ý đến sắc mặt tái mét của Tiểu Đường: "Đương nhiên là nhớ."

Cũng không biết tại sao Nghiêm Thụ Kha lại đột nhiên nhắc đến chuyện này, anh ta tò mò quay người lại: "Sao vậy?"

Hoa Triết sắp trợn trắng mắt lên trời, Nghiêm Thụ Kha mới mặc kệ, "chậc" một tiếng: "Người ở trên lầu chính là cô ấy."

Trong phòng chỉ còn lại hai người.

Chu Thư Hòa rời khỏi chỗ ngồi bên giường Thích Ngọc, đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra một nửa rồi quay người lại, dựa vào bệ cửa sổ, hơi co chân, quan sát Thích Ngọc.

Bóng lưng rộng lớn của anh che khuất ánh sáng, cơ thể chỉ còn lại một đường nét mờ ảo trong tầm mắt Thích Ngọc, cô không nhìn rõ biểu cảm của anh, chỉ có thể nghe thấy giọng nói lạnh lùng và cay nghiệt của anh.

"Tiểu Đường là người đàng hoàng."

Thích Ngọc không muốn bị anh nhìn thấu, bèn bò dậy khỏi giường lấy thuốc, sau khi uống thuốc xong, cô mới đặt cốc nước xuống, bình tĩnh nhìn anh: "Vậy thì sao?"

Chu Thư Hòa thản nhiên nói ra sự thật: "Còn cô thì không phải."

"Vậy chắc chắn những người đã từng làm chuyện xấu thì cả đời cũng không làm được một việc tốt nào." Trong lòng Thích Ngọc dâng lên gợn sóng chua xót trước sự nghi ngờ của anh.

"Đúng vậy, người đời luôn có thành kiến với họ." Cũng giống như anh đối với Thích Ngọc.

Không gian đột nhiên chìm vào im lặng.

Chu Thư Hòa cầm lấy túi ni lông đựng thuốc của cô, lật xem lời dặn của bác sĩ, giọng điệu như đã đoán trước được: "Hôm qua cô không uống thuốc, mà để mặc cho mình sốt cao, tôi lấy gì để tin tưởng cô?"

Không ngờ lại bị anh vạch trần nhanh như vậy, Thích Ngọc thẳng thắn thừa nhận: "Tôi muốn nhân cơ hội này để anh cho tôi ở lại đây nhưng Tiểu Đường thực sự có ý đồ xấu với tôi, nếu không anh ta sẽ không hoảng sợ như vậy."

Thích Ngọc không hiểu, tại sao sự thật rõ ràng như vậy mà anh lại không nhìn thấy.

"Bây giờ cô cũng rất hoảng sợ, tôi có thể cho rằng cô tự biên tự diễn sao?" Ánh mắt Chu Thư Hòa lạnh lẽo như băng.

"Tại sao anh không tin tưởng tôi, Thư Hòa?" Thích Ngọc quay đầu nhìn anh, cả người run rẩy, quanh mắt thậm chí còn ửng đỏ.

Chu Thư Hòa làm như không thấy bộ dạng này của cô: "Một người là nhân viên tận tụy hai năm qua, một người là bạn gái cũ đã đá tôi. Tôi phân biệt được nặng nhẹ."

"Tôi nhẹ, tôi biết." Thích Ngọc cúi đầu xuống.

Chu Thư Hòa nhìn thấy dáng vẻ này của cô, khẽ cười nhạo một tiếng.

"Chỉ là, anh không tin lời tôi nói, thì cũng nên tin lời Tiểu Hà và Nghiêm Thụ Kha chứ."

Cô biết việc cô tự minh oan, trước giờ đều vô dụng đối với Chu Thư Hòa.

Trước đây là vậy, bây giờ cũng vậy.

Chu Thư Hòa im lặng một lúc rồi đi ra ngoài.

Tiếng bước chân của anh dần biến mất.

Thích Ngọc soi gương, vén lớp vải nhăn nhúm ở eo lên, trên làn da trắng nõn hằn lên bốn dấu tay đỏ ửng, ngoài ra còn có vài vết sẹo nhỏ.

Ban đầu cô chỉ muốn giả vờ bị sốt để Chu Thư Hòa động lòng thương hại.

Ai ngờ Tiểu Đường lại có ý đồ xấu với cô, cô bèn thuận nước đẩy thuyền, tiếp tục giả vờ ngủ.

Chu Thư Hòa hiểu cô nhưng cô còn hiểu Chu Thư Hòa hơn.

Cô xoa chỗ bị hằn dấu tay, để tránh bị bầm tím.

Ngay khi cô vừa rụt tay lại, Chu Thư Hòa đã quay trở lại.

Anh không đóng cửa mà dựa vào khung cửa.

Thích Ngọc mặc đồ ngủ trông càng thêm gầy yếu, mảnh mai và mong manh, chỉ là không biết Chu Tu Minh đã làm gì với cô, có vài chỗ không những không gầy đi theo những bộ phận khác mà ngược lại càng thêm quyến rũ.

Chu Thư Hòa muốn nói gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Hai người cứ im lặng như vậy, như trở về mùa hè hai năm trước.

Từ khi Chu Thư Hòa đến bệnh viện đón Thích Ngọc một lần, Chu Tu Minh lần nào cũng bảo anh đi đón.

Chu Thư Hòa bị làm phiền đến phát cáu, bèn chiều theo ý chú, vào phòng bệnh của Thích Ngọc, ngồi bên cạnh chờ cô truyền dịch xong. Nhưng anh không hề ngẩng đầu lên, không biết là vì trên người cô lưu lại dấu vết của người đàn ông khác.

Hay là vì, anh không muốn đến gần sự thật.

Tiếng chim hót líu lo bên ngoài cửa sổ.

Hình như rất yên tĩnh nhưng lại khiến người ta bực bội.

Mà mùa này, không có tiếng chim hót.

Chỉ có tiếng thở của hai người.

Một lúc lâu sau, Thích Ngọc lên tiếng: "Thư Hòa, tôi đau đầu quá."

-còn tiếp-