[Xuyên Nhanh] Nữ Phụ Pháo Hôi Hôm Nay Cũng Phải Tự Cứu Bản Thân

Thế giới 1 - Chương 5: Nữ phụ độc ác tại học viện quý tộc (5)

Khi Tần Chí Dã đến gõ cửa, Tần Yếm đang viết một bản kế hoạch. Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô mở game lên rồi lười biếng nói: "Vào đi."

"Hôm nay em đang tức giận cái gì sao?" Tần Chí Dã nhíu mày.

Tần Yếm không thèm nhìn anh ấy, chuyên tâm đánh quái: "Anh có chuyện gì sao?"

"Em chắc chắn là không có ý gì với Hoắc Trạch Ý chứ?"

"Anh đã hỏi câu này tám trăm lần rồi đấy." Tần Yếm hơi nhíu mày: "Tai anh không nghe rõ à? Anh trai, anh nên đi bệnh viện kiểm tra đi, có vẻ thính giác của anh bị giảm khá nghiêm trọng."

Tần Chí Dã hơi giật giật khóe miệng, trước kia Tần Yếm hơi kiêu căng, không ngờ bây giờ miệng lưỡi lại độc như vậy.

"Em nghĩ anh hỏi em để làm gì chứ? Nếu đến lúc em hối hận, em lại bắt anh đi cầu xin Hoắc Trạch Ý.” Tần Chí Dã gõ lên bàn hai cái: "Quyết định rồi thì đừng có hối hận, anh trai em còn phải giữ thể diện nữa đấy."

"Vâng." Tần Yếm đáp một tiếng.

Tần Chí Dã nhìn bộ dạng lạnh nhạt của Tần Yếm, có chút không vui, anh ấy đưa tay vò tóc Tần Yếm vài cái.

Tần Yếm đá mạnh vào chân Tần Chí Dã, trừng mắt nhìn anh ấy một cái.

Tần Chí Dã đau đến mức kêu lên một tiếng, Tần Yếm nhìn màn hình máy tính đen ngòm, đứng dậy, nhìn xung quanh. Tần Chí Dã nhận ra nguy hiểm, lập tức chạy ra ngoài.

"Mẹ! Mẹ! Tần Yếm đánh con!"

"Ai bảo con trêu chọc em gái làm chi."

Tần Yếm đóng cửa lại, tiện tay khóa cửa, rồi tiếp tục làm công việc của mình.

Sáng hôm sau, Tần Yếm dậy đúng giờ, thấy Tần Yếm không còn ngủ nướng, mọi người trong nhà đều có hơi kinh ngạc.

Tần Chí Dã xuống muộn hơn Tần Yếm mười phút, nhìn thấy Tần Yếm, vẻ mặt không hài lòng. Vốn hy vọng Tần Yếm nhìn mình thêm mấy phút rồi xin lỗi, ai ngờ cô còn chẳng thèm nhìn anh ấy lấy một cái.

Tần Chí Dã nhíu mày, nhìn thấy Tần Yếm tự mình xách cặp rời đi, anh ấy lập tức bỏ đũa xuống, vác cặp đuổi theo.

Không hiểu sao, anh ấy cảm thấy Tần Yếm có chút gì đó không ổn.

Lên xe, Tần Yếm nhắm mắt lại, từ chối mọi giao tiếp với Tần Chí Dã. Nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của cô, Tần Chí Dã nuốt hết mọi lời nói vào bụng. Anh ấy cũng có tự ái của bản thân, nếu Tần Yếm đã không cho bậc thang anh ấy cũng chẳng muốn làm lành.

Xe đến trường, Tần Yếm mở mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ. Vừa bước xuống xe, cô thấy một cô gái đang đi xe đạp, tay lái điêu luyện xuyên qua đám đông, rồi đυ.ng phải xe của Hoắc Trạch Ý.

Tần Yếm:...

Cái này thì có gì cố tình gây sự?

Bên cạnh cũng có đường mà, tại sao cứ phải xuyên qua đám đông như vậy? Nếu đυ.ng phải người khác thì sao?

Quả nhiên, tiểu thuyết Mary Sue không cần logic.

"Xin lỗi! Tôi không cố ý..." Bạch Oánh Oánh mở to hai mắt, nhìn Hoắc Trạch Ý từ trên xe bước xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt. Cô ấy nhìn vết xước trên xe, siết chặt tay: “Tôi sẽ đền tiền cho cậu mà.”

"Hả? Đền tiền? Cô có biết chiếc xe này đáng giá bao nhiêu không? Đây là một chiếc siêu xe giới hạn toàn cầu đấy! Bán cô đi cũng không thể đền được!”

Sắc mặt Bạch Oánh Oánh càng lúc càng tái.

"Chắc chắn là cố ý rồi! Chiếc xe rõ rành rành như này mà còn có đâm vào!”

"Đúng vậy, nhìn vẻ mặt đáng thương của cô ta kìa, hừ…”

"Cô Tần ở bên kia kìa… Cô gái này xong đời rồi.”

...